TRẢI NGHIỆM CHẾT HỤT – NHỊN ĂN THẢI ĐỘC DÀI NGÀY – 27.5 NGÀY

Bài rất dài, nên bạn có thể chọn đọc những phần quan tâm tới:

– Kết quả Suýt Chết của mình như thế nào: Phần II

– Tại sao mình Nhịn Ăn: Phần I, Phần III

– Mình đã làm sai/Nhịn Ăn sai ở chỗ nào: Phần V

– Những điều học được và kinh nghiệm rút ra sau kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày và trải nghiệm ở vị trí bệnh nhân nặng ở bệnh viện: Phần VII

– Trải nghiệm và Suy ngẫm trong quá trình nằm viện với bệnh nặng: Phần IV

– Tương lai mình ĐỊNH GIỞ TRÒ GÌ: Phần VIII

I. Phần I: Lý do thực hiện việc Nhịn Ăn Thải Độc Dài Ngày:

Với khát khao thoát khỏi những căn bệnh đã đeo đẳng và làm giảm giá trị cuộc sống của mình trong nhiều năm qua. Đặc biệt căn bệnh viêm xoang mũi đã đeo đẳng mình từ hơn 20 năm nay và ngày càng hành mình nhiều hơn. Cùng với bản tính hiếu kỳ, ham khám phá, và đôi khi có phần liều lĩnh của mình, cũng như, có thể về mặt tâm linh, đây có thể là cái hạn “49 chưa qua 53 đã tới” sớm mà mình phải trải. Vừa qua, mình đã TỰ ĐƯA bản thân mình vào một tình thế THẬP TỬ NHẤT SINH mà bác sĩ đã nói với người thân của mình là chuẩn bị tâm lý cho việc LO HẬU SỰ.

Mình đã thực hiện việc NHỊN ĂN DÀI NGÀY – tính đến ngày vào viện là 27.5 ngày – với mong muốn tái tạo lại cơ thể, khỏi căn bệnh viêm xoang quái ác và một số bệnh khác.

Nhưng KẾT QUẢ mình nhận được là gỉ?


II. Kết quả sau 27.5 ngày Nhịn Ăn trong đó 11 ngày nhịn cả ĂN cả UỐNG:

Mình đã được vợ đưa VÀO VIỆN trên xe CẤP CỨU ở tình trạng HÔN MÊ.
Bố mẹ và anh trai nghe tin, vội vàng di chuyển 100 km đến viện ngay để chứng kiến và nghe thông tin sét đánh rằng các bác sĩ chẩn đoán mình bị TRỤỴ TIM, SUY ĐA TẠNG – có nghĩa rằng Lục Phủ Ngũ Tạng Đã Hỏng Hết Rồi.
Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần cho các kịch bản mà sự tồi tệ giảm dần như sau:

– Lo HẬU SỰ

– Chạy thận lọc máu đến chết với nội tạng hư hỏng hết

– Ăn xông và ở trên giường vài tháng đến hàng năm


III. Tại sao mình lại thực hiện NHỊN ĂN dài ngày để nhận hậu quả KINH HOÀNG như vậy?

1. Các căn bệnh bức bối khó chịu của mình:

Mình khao khát chữa khỏi một số căn bệnh quái ác, tuy không/chưa làm chết người nhưng chúng đã và đang hành hạ mình từ bao nhiêu năm. Đặc biệt những năm gần đây căn bệnh ở vùng xoang mũi trái của mình ngày càng khó chịu và bức bối hơn.

Các bệnh khó chịu điển hình là:

– Dạ dày, trào ngược dạ dày. Khởi điểm là từ 2015, từ dạ dày và trào ngược dẫn đến viêm đau họng, rát vùng ngực sau, đầy và ợ hơi. Đầy và ợ hơi là khó chịu nhất, vì nếu ợ được hơi ra thì đã sướng, đằng này lúc nào cũng cảm giác ứ hơi trong cổ và trong bụng một cách rất khó chịu – thông bất thống, thống bất thông. Sau đó là đau vùng cổ họng. Do axid dạ dày làm viêm nhiễm nên cái cổ họng của mình lúc nào cũng đau, có một điểm ở cổ mà mình luôn có cảm giác như có cái đầu bút không ngòi lúc nào cũng đâm vào nó. Cái cổ họng này đã làm mình đi khám khá nhiều viện, trong đó mình đã đến viện K khám 2 lần vì sợ nguy cơ biến chứng Ung Thư. Trào ngược còn gây đau rát vùng ngực do ảnh hưởng của axid dạ dày. Việc này cũng đã làm mình phải đi khám vùng phổi hàng năm. Với căn bệnh dạ dày và trào ngược này, mình đã sử dụng khá nhiều biện pháp chữa trị từ năm 2015 như thuốc tây, diệt hp, các loại nghệ đen/vàng/nano, lá khôi, chè dây, khí công, thiền, vẩy tay, ăn chay, … nói chung đủ cả mà không khỏi. Nó đỡ hành mình hơn khi mình chỉ ăn chay.

– Đại tràng. Căn bệnh xuất hiện từ khoảng hơn 10 năm nay. Đầu tiên thì một năm chỉ xuất hiện một vài lần với triệu chứng đau quặn vùng đại tràng từ gần hậu môn đi lên trên, đau lắm. Tần suất của các cơn đau quặn này ngày càng tăng dần. Các cơn đau này có xuất hiện ít hơn khi mình ăn chay so với ăn thịt.

– Vùng xoang mũi trái. Đây là vùng nhức nhối nhất. Trước kia, khi mình còn sống trong Sài Gòn, mình khám ở viện tai mũi họng SG thì được chẩn đoán là “cuốn mũi phì đại” và họ đã phẫu thuật cắt bớt đi. Cuốn mũi là một bộ phận đóng vai trò làm Ẩm và làm Ấm không khí trước khi đi vào cơ thể. Khi về miền bắc sinh sống, vào mùa thu, đông, và mùa xuân với thời tiết hanh khô (ngoại trừ ngày nồm mùa xuân), do khí không được làm ấm và ẩm trước khi hít vào cơ thể, vùng xoang mũi trái này thường nhức nhối vô cùng. Nó dẫn đến cả vùng đầu bên trái lúc nào cũng căng thẳng cùng với việc lúc nào cũng có nguy cơ bị viêm mũi và viêm phế quản. Thời gian đầu mình mới về bắc sinh sống thì thỉnh thoảng nó dẫn tới viêm mũi, viêm họng, và phế quản, rồi tần suất của chúng ngày càng tăng trong những năm gần đây. Do đó, thường bắt đầu vào mùa thu (như ngay hiện tại, tháng 10), khi gió heo may xuất hiện, mình thường cuộn một mẩu giấy vệ sinh và nút bịt lỗ mũi bên trái. Ai thường gặp mình thì sẽ hay thấy trên lỗ mũi trái của mình có một cục trắng trắng, đó chính là một đầu của mẩu giấy bịt lỗ mũi này. Mới năm ngoái, cũng vào tháng 10 này, mình bị một trận ho tung lồng ngực gần một tháng trời vì viêm phế quản. Căn bệnh này dẫn tới viễn cảnh rằng trong những năm tới mình sẽ phải Chuyển Vào Vùng Có Khí Hậu Nhiệt Đới, Nóng Ẩm Quanh Năm Để Sinh Sống, chí ít là phải tránh các mùa hanh khô ở miền Bắc. Đây là điều mà mình và người thân không muốn tí nào – Thanh Xuân như một chén trà, Chuyển Đi Chuyển Lại hết bà Thanh Xuân 😊 .

– Thoái hoá đốt sống ngực và đốt sống lưng. Nếu ai đã bị đau lưng thì sẽ hiểu sự đau đớn của nó như thế nào, nhất là vùng đốt sống ngực. Đốt sống xẹp xuống, chèn vào dây thần kinh làm cho đau cả vùng đằng sau ngực chứ không chỉ mỗi chỗ đốt sống. Đã có lần mình đi khám phổi vì thấy các triệu chứng của phổi, nhưng khi chẩn đoán điều trị thì lại là điều trị thoái hoá đốt sống. Có lần mình tính mua bảo hiểm của Manulife từ một người em quen biết nhưng bị từ chối vì trên hệ thống của họ thấy mình mới đi khám về căn bệnh này.

– Sa búi trĩ. Căn bệnh này sống cùng mình ngót nghét 30 năm rồi. Nó không bức bối như những căn bệnh trên vì sau khi đi ngoài xong thì mình lại ấn nó vào được, chỉ đôi khi đứng ngồi không đúng tư thế nó lòi ra, hoặc do ăn uống gì đó nhiều dẫn đến nóng trong người thì sẽ lòi ra nhiều hơn. Nhiều khi nó cũng gây ra sự thiếu thoải mái không hề nhỏ khi cứ đứng lên đi lại một tí là nó lại muốn lòi ra. MÌnh so sánh giữa thời gian mình ăn chay và không chay thì khi ăn chay căn bệnh trở nên dễ chịu hiền hòa hơn.

– Ngứa khô da. Đây cũng là căn bệnh đã và đang đeo đuổi mình tới nay là khoảng 30 năm rồi. Căn bệnh này bắt đầu hành hạ mình từ hồi mình ở cuối tuổi teen. Ngứa ngáy khắp người, càng ngứa càng gãi, càng gãi càng ngứa, gãi sướng tay sướng người cho tới khi cảm thấy xót ở khắp cơ thể do trầy da sau khi gãi. Có thời kỳ mà có những vùng ngứa rồi mình gãi rồi nó chảy nước, chảy mủ, rồi chúng quyện vào nhau như mề đay – hay bị ở hai bên đùi non, lưng. Căn bệnh này càng trầm trọng hơn vào nửa cuối mùa thu khi thời tiết bắt đầu có những cơn gió heo may, mùa đông, mùa xuân khi trời rét và hanh khô (những hôm trời nồm thì không hanh khô, đỡ hơn). Hồi thanh niên thì mình chưa để ý thấy sự khác biệt giữa các mùa, vì hồi đó mình và mọi người đều nghĩ ngứa là do Gan làm việc kém chứ không để ý tới việc ngứa nhiều do khô da. Đặc biệt sau này, khi sống trong Sài Gòn, hiện tượng ngứa khô da này đã không thấy xuất hiện, vì trong đó không có mùa đông, không có khí hậu hanh khô. Khi còn thanh niên mình còn hút cả thuốc lá thuốc lào nữa. Việc hút thuốc cũng làm trầm trọng hơn cho bệnh ngứa. Hồi đó mình không biết đâu, nhưng sau này khi đi tập khí công thì mình mới được biết “da là khiếu của phổi” – da là biểu hiện ra ngoài cho tình trạng của phổi – , đây là về mặt lý thuyết. Về thực tế, sau này mình đã cai được thuốc lá thuốc lào thì mình nhận rõ ra được tình trạng khác nhau của bệnh ngứa giữa có hay không hút thuốc. Đặc biệt, có những giai đoạn ngắn, do hay ngồi quán xá nên mình đã có lúc hút thuốc lại. Những lúc này mình đã nhận thấy rất rõ sự tác động của khói thuốc tới căn bệnh ngứa ngáy của mình. Kể từ khi tập khí công, chắc do sự điều hòa khí trong người tốt hơn nên bệnh ngứa cũng giảm đi. Căn bệnh này, trước kia, đã từng làm mình nhiều lúc nghĩ tới nỗi buồn “hay là mình đã nhiễm HIV?”, vì những người nhiễm HIV có sức đề kháng kém nên thường có những biểu hiện bệnh ra bên ngoài trong đó có cả bệnh ngứa. May mắn thay, mình không bị nhiễm căn bệnh này. Từ ngày về miền bắc sinh sống, biết rõ căn bệnh ngứa của mình là do khô da nên vào mùa hanh khô, sau khi tắm xong là mình thường bôi vaseline từ mặt tới ngón chân, rồi mặc quần áo kín người, chỉ hở mỗi cái mẹt.


2. Con đường và các tác nhân dẫn mình tới việc tự NHỊN ĂN DÀI NGÀY:

Từ đầu năm nay, 2025, khi mình biết và tham gia một số nhóm Tự Chữa Lành bằng cách sống thuận và gần gũi với Thiên Nhiên/Tự Nhiên, ngoài việc áp dụng một số phương pháp chữa bệnh mình đã điều chỉnh khá nhiều lối sống của mình và các vấn đề của các bệnh kể trên cũng đã đỡ hơn.

Đặc biệt, khi mình biết, tập, thực hiện việc Uống Nước Cốt Chanh Liều Cao vào buổi sáng khi chưa ăn uống gì thì gần như mình đã khỏi được hầu hết các căn bệnh kể trên. Có những thời điểm mình đã uống đến 10 quả chanh mỗi buổi sáng. Ôi chao, nghe có vẻ NGƯỢC ĐỜI. Lượng lớn axid chanh như thế mà uống vào dạ dày khi bụng rỗng thì tan cái dạ dày à? Đây chính là câu nói mà mình thường nghe ngay cả từ bố mẹ mình cho đến những người họ hàng hay bạn bè khi mình đề cập đến việc này. Ấy vậy mà chính bản thân mình là nhân chứng sống cho việc chữa khỏi bệnh dạ dày và trào ngược từ việc Uống Nước Cốt Chanh Liều Cao khi bụng rỗng vào buổi sáng. Bao nhiêu loại thuốc, phương thức, nỗ lực, … trước đó dành cho việc chữa bệnh này không khỏi, ấy vậy mà áp dụng phương pháp ĐIÊN lại khỏi 😊 . Rồi Đại tràng cũng không thấy đau từ ngày Uống Nước Cốt Chanh, búi trĩ cũng bớt sa xuống ngoại trừ lúc đi ngoài. Ngoài những người khỏi nhiều bệnh thường post lên nhóm uống chanh liều cao hàng ngày, mình còn gặp trực tiếp ngoài đời một cậu em cũng uống và khỏi dạ dày và trào ngược dạ dày. Cậu em này trước kia thường phải mất 2tr/tháng tiền thuốc cho các căn bệnh ảnh hưởng bởi dạ dày và trào ngược, nhưng chỉ Uống Nước Cốt Chanh Liều Cao được hơn 2 tuần thì các căn bệnh này đã là dĩ vãng. Giờ cậu ấy lại thỉnh thoảng bia rượu bình thường. Đây là em Điễn, mình gặp ở chỗ nhà mình hay tập thể dục và tắm nắng vào buổi sáng và chiều. Hai anh em cùng tần số và có nhiều thứ cùng quan tâm nên chúng mình đã trở thành bạn. Việc ĐIÊN uống nước cốt chanh này đôi khi thấy bị lên án trên truyền thông, có lần em họ vợ mình gửi cho bài của VTV1 hẳn hoi về trường hợp Uống Nước Cốt Chanh rồi đi viện, rồi thiên hạ nhảy vào bình luận, người chửi, người bênh, om tí tỏi (có mỗi ông làm web site được hưởng lợi vì tăng được traffic và tương tác cho site). Trong hội nhóm chanh liều cao chúng mình thì hiểu rõ các vấn đề của những trường hợp này: khi thực hiện thì cần lắng nghe cơ thể mà biết tăng hay giảm lượng nước cốt chanh uống vào cho phù hợp. Trường hợp được nêu trên báo kia, khi họ thấy khó chịu do uống nước cốt chanh vào thì họ lại không giảm lượng nước chanh xuống, họ nghe người ta xui và tăng lượng nước cốt chanh uống lên mới chết chứ! Ngay bản thân mình, đầu tiên uống có 1/2 quả, thấy khó chịu, mình giảm còn 1/4 quả. Sau quãng thời gian thấy ổn mình mới tăng dần lên.

Thêm một thứ ĐIÊN mà có tác dụng nữa là việc nhìn thẳng vào mặt trời, thậm chí giữa trưa. Sau thời gian nhìn mặt trời, mình đã bỏ kính khi làm việc máy tính và đọc tin trên điện thoại.

Sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”. Đây là cuốn sách khá phổ biến và mình hay thấy nó được giới thiệu bởi những người TỰ CHỮA LÀNH ở trên mạng. Mình thì có thói quen: cứ tìm hiểu về lĩnh vực gì thì tìm xem cuốn sách nào nổi tiếng trong lĩnh vực đó để đọc. Vào thời điểm 2/9 là mình đang đọc dở cuốn sách này. Nội dung cuốn sách nói về việc Nhịn Ăn Dài Ngày Và Công Dụng của nó “Tuyệt thực hay nhịn ăn (Jeune) là không ăn một thức gì dưới hình thức đặc hay lỏng, mà chỉ uống nước trong thiên nhiên hay nước sôi để nguội. Nếu có dùng xen vào một lượng thức ăn gì dù rất ít như nước trái cây, nước sữa, nước sâm chẳng hạn, hay tiêm thức ăn, chất bổ vào người thì việc đó hoàn toàn không còn ý nghĩa tuyệt thực hay nhịn ăn nữa mà chỉ được gọi là tiết thực hay kiêng ăn mà thôi. Đây là phương pháp nghỉ ngơi cho các cơ quan dinh dưỡng và sinh lý bằng cách tự phân hoá những thức ăn dự trữ trong các tế bào ít quan trọng để nuôi dưỡng các cơ quan cần thiết cho sinh mạng hoá giải các chất độc trong tạng phủ, lập lại quân bình Âm Dương tốt đẹp cho cơ thể. Đây là phương pháp tự phân để tự dưỡng cho quân bình Âm-Dương trở lại để sau đó sẽ phục hồi sức lực bình thường bằng cách ăn uống lại cho phải phép.”.

Mình đã bị rất cuốn hút khi đọc cuốn sách này. Ngoài kiến thức việc nhịn ăn thông thường như trên, trong giới Tự Chữa Lành còn tìm hiểu các kiến thức vê NHỊN KHÔ (nhịn cả ăn cả uống), NHỊN ƯỚT (nhịn ăn có uống). Trong số các trường hợp chữa bệnh thành công được nêu ra ở cuối cuốn sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”, mình có ấn tượng đặc biệt với một trường hợp và với đoạn chia sẻ này của bà: ” Sau 1 năm tính từ đợt nhịn đầu tiên mình nhịn ăn lần thứ 4, NHỊN LIỀN 6 TUẦN LỄ VÀ SUÝT CHẾT vì thiếu kinh nghiệm và để cơ thể bị nhiễm lạnh trong quá trình nhịn ăn. Sang TUẦN LỄ THỨ 6 của đợt nhịn ăn đó có một hiện tượng lạ mà vì thế mình tiếp tục nhịn được lâu như vậy là ĐẾN TUẦN THỨ 5 THÌ VÒM HỌNG VÀ MŨI CỨ THẾ TUÔN RA RẤT NHIỀU MỦ XANH MỦ TRẮNG, người mình lúc đó tong teo cân nặng chỉ còn 28-30 kg. Thứ hai mình có kinh nghiệm là phải nhịn ăn lâu nhất mà cơ thể cho phép thì vì sự tồn tại của sự sống còn của thân thể lúc đó Chất Độc Mới Chịu “Bật Ra” khỏi cơ thể. chứng cứ là mình nhịn ăn đến 11 ngày thì mủ xanh mủ trắng không xô ra, mà CHỈ CÓ NHỊN NHIỀU NGÀY thì “nó” mới chịu rời cơ thể.”. Đọc đến đây mình thấy một tia sáng lóe trong đầu, đây có thể chính là thứ mà mình ĐÃ và ĐANG KHAO KHÁT TÌM KIẾM lâu nay: NHỊN ĂN DÀI NGÀY CÓ THỂ THẢI ĐỘC VÀ CHỮA LÀNH VÙNG XOANG MŨI TRÁI VÀ BỆNH NGỨA DA CHO MÌNH.

(mình cũng đã thêm phần trải nghiệm và kinh nghiệm của mình vào cuốn sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” này ở mục “Những Trường Hợp Nhịn Ăn Cụ Thể” với mong muốn giúp được những ai tìm hiểu về Nhịn Ăn Dài Ngày có thể tránh được Sai Lầm của mình. Link để cuối bài)

Vậy Nhịn Ăn Dài Ngày là gỉ và nó có Công Dụng gì nhỉ?


3. Nhịn ăn và công dụng của nhịn ăn:

3.1. Nhịn Ăn Dài Ngày (Jeune trong tiếng Pháp, Fasting tiếng Anh) là gì và có công dụng gì?

Từ Jeune dịch tiếng Pháp sang tiếng Anh theo từ điển Cambridge từ Jeune có nghĩa như sau: danh từ là người trẻ tuổi, tính từ là ở thời kỳ còn trẻ. Ngoài ra danh từ còn có một nghĩa nữa là Hành Động Tự Ngăn Chặn Mình Từ Thức Ăn, có nghĩa là TỰ NHỊN ĂN.

Từ Fasting trong tiếng Anh có nghĩa là: hành động không ăn thức ăn hoặc không ăn loại thức ăn cụ thể nào đó trong một thời gian, thường cho sức khỏe hoặc các lý do tôn giáo.

Theo sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”: “Nhịn ăn là một trong những cách chữa bệnh cổ xưa nhất của thiên nhiên. Bất kỳ con vật nào khi đau ốm cũng cần nhịn ăn theo bản năng, nhưng con người thường đi ngược lại. Khi đau ốm, thay vì nhịn ăn để thanh lọc cơ thể thì chúng ta càng nhồi nhét vào nhiều thức ăn để “bồi dưỡng sức khoẻ”, vì thế mà bệnh lâu hết. … Tuyệt thực hay nhịn ăn (Jeune) là không ăn một thức gì dưới hình thức đặc hay lỏng, mà chỉ uống nước trong thiên nhiên hay nước sôi để nguội. Nếu có dùng xen vào một lượng thức ăn gì dù rất ít như nước trái cây, nước sữa, nước sâm chẳng hạn, hay tiêm thức ăn, chất bổ vào người thì việc đó hoàn toàn không còn ý nghĩa tuyệt thực hay nhịn ăn nữa mà chỉ được gọi là tiết thực hay kiêng ăn mà thôi.


3.2. Tại sao con người lại TỰ NHỊN ĂN?

Theo sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”: “Đây là phương pháp nghỉ ngơi cho các cơ quan dinh dưỡng và sinh lý bằng cách tự phân hoá những thức ăn dự trữ trong các tế bào ít quan trọng để nuôi dưỡng các cơ quan cần thiết cho sinh mạng hoá giải các chất độc trong tạng phủ, lập lại quân bình Âm Dương tốt đẹp cho cơ thể. Đây là phương pháp tự phân để tự dưỡng cho quân bình Âm-Dương trở lại để sau đó sẽ phục hồi sức lực bình thường bằng cách ăn uống lại cho phải phép. …Gần đây nhiều Bác sỹ hiện đại cũng đã nhận thấy “sự an toàn tổng quát” của người nhịn ăn và khuyên mọi người nhịn ăn để huy động sự phòng ngự tự nhiên của cơ thể chống lại bệnh tật. Các bác sỹ đề cập tới:

– Nhịn ăn tạo cho toàn bộ cơ thể (tim, dạ dày, ruột thận, phổi, tụy gan, v.v.) một cơ hội nghỉ ngơi và lấy lại sức mạnh để có thể hoạt động với hiệu quả lớn hơn sau khi nhịn ăn. Tim và mạch máu được một kỳ nghỉ cần thiết vì không phải bơm nhiều máu tới hệ thống tiêu hoá.

– Nhịn ăn tạo ra sự phá vỡ và bài tiết các chất độc hại bám vào toàn bộ các cơ quan và mô của cơ thể, do đó làm sạch toàn bộ cơ thể, tạo điều kiện cho cơ thể làm việc với hiệu quả cao nhất.

– Nhịn ăn làm trẻ lại toàn bộ hệ thống và phục hồi lại sự thanh xuân cho mọi tế bào, mô, mạch máu – làm chậm quá trình già nua và làm tăng tuổi thọ.

– Nhịn ăn giúp cho việc tái lập và sự tiết xuất bình thường và cân đối của các tuyến và các cơ quan.

– Nhịn ăn bảo toàn năng lượng, tiến hoá tâm linh, làm trí óc sáng suốt, giác quan bén nhạy và tăng cường trí nhớ. Chất thải độc hại làm tắc nghẽn não được rửa sạch và tẩy trừ. Trí tuệ rất tập trung và minh mẫn, nhờ não được tăng cường lượng máu nuôi.

– Nhịn ăn tẩy sạch được những sản phẩm độc tố qua da, đốt những chất béo và làm giảm trọng lượng dư thừa. Nó giúp dẹp bỏ được sự thôi thúc phải hút thuốc lá và uống rượu. Nó làm thư giãn hệ thống thần kinh, làm dịu đi những lo âu và góp phần chữa bệnh mất ngủ.

– Bằng cách đốt cháy và thải các chất không cần tới, nhịn ăn có thể làm chấm dứt các sự phát triển không bình thường trong cơ thể, có thể chữa khỏi các khối u, mô bệnh, các chỗ loét, chỗ sưng, các viên sỏi, v.v…
Nhịn ăn thường kỳ phòng ngừa được bệnh, do giữ được cơ thể sạch sẽ và cơ thể hoạt động với sức lực và hiệu quả tối đa. Các Bác sỹ nhận thấy rằng nhịn ăn làm tăng sức đề kháng chống lại nhiễm trùng.


Trích “Thức ăn và sức khoẻ” của Avadhutika Ananoamitra Acanya – Người dịch: Vĩnh Phụ).”.

Từ những ý trên, mình tóm lược CÔNG DỤNG của việc NHỊN ĂN: giúp Trẻ Hoá Cơ Thể, Trí Não Minh Mẫn Hơn Trước, Giúp Phòng Ngừa Bệnh Tật, Chữa Khỏi Các Khối U, Các Viên Sỏi…

Công dụng tốt như vậy, người Việt mình có ai thực hành Nhịn Ăn không nhỉ?


4. Việc thực hành NHỊN ĂN ở Việt Nam:

Nếu các bạn search từ khoá “Nhịn Ăn Chữa Lành” trên Facebook thì sẽ thấy rất nhiều các cơ sở hỗ trợ việc Nhịn Ăn Chữa Lành đang hoạt động ở Việt Nam. Trong đó, người có uy tín và thường đi chia sẻ cũng như làm hội thảo nhiều nhất về việc Tự Chữa Lành là GS.TS lương y Ngô Đức Vượng. Ngoài ra còn có những trung tâm như: Cải Lão Hoàn Đồng, Thiên ý, Viện Ta Y, …

Phần lớn các trung tâm hỗ trợ Nhịn Ăn Thải Độc trên đều lấy phí của người tham gia – thường khoảng vài triệu cho một kỳ nhịn ăn hơn 10 ngày.

Rõ ràng thấy rằng rất nhiều người ở Việt Nam chúng ta đã và đang TIN TƯỞNG và THỰC HÀNH việc Nhịn Ăn Thải Độc nhằm một mục đích nào đó.


5. Ý định thực hiện việc Nhịn Ăn Thải Độc Dài Ngày của mình được hình thành:

Với khát khao cháy bỏng chữa được căn bệnh ở vùng xoang mũi trái để tránh việc phải di chuyển sinh sống ở vùng nhiệt đới của đất nước, được củng cố bởi nội dung đầy hứa hẹn của việc thực hiện NHỊN ĂN CHỮA LÀNH trong cuốn sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” và những thông tin hàng ngày nhận được từ các hội nhóm Chữa Lành, ý tưởng cho một kỳ NHỊN ĂN DÀI NGÀY đã được hình thành trong tâm trí mình.
Đặc biệt ý tưởng này được củng cố bằng việc mình đã chữa KHỎI HOÀN TOÀN một số căn bệnh bức bối khó chịu trước đó cũng bằng những phương pháp PHẢN KHOA HỌC.

– Bệnh đại tràng, dạ dày và trào ngược dạ dày, cùng với các bệnh phát sinh từ trào ngược: viêm họng, viêm phế quản, rát vùng lưng ngực nhờ UỐNG NƯỚC CỐT CHANH LIỀU CAO khi bụng rỗng vào buổi sáng.

– Mắt tinh hơn, không cần dùng kính để làm việc máy tính cả ngày và nhìn điện thoại nữa nhờ NHÌN THẲNG MẶT TRỜI kể cả giữa trưa.

Do vậy, việc thực hiện một việc PHẢN KHOA HỌC mà CHỮA ĐƯỢC BỆNH càng trở nên là BÌNH THƯỜNG đối với mình. Tuy nhiên, mình cần nghiên cứu và đọc thêm các sách khác nữa ngoài cuốn “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”, khi đầy đủ kiến thức và thấy chắc chắn mình sẽ thực hiện.


6. Thời điểm KÍCH HOẠT ngoài dự tính cho việc thực hiện Nhịn Ăn Dài Ngày của mình:

Sát đại lễ mồng 2 tháng 9, gia đình mình đã lên Hà Nội thăm ông bà Nội và để xem duyệt binh. Tại thời điểm này, ở đùi trái của mình xuất hiện những đốm mụn nước nhỏ ngứa, đau, và rát – chính là căn bệnh Zona thần kinh.

Như mọi người đã biết, Zona thần kinh là một căn bệnh nguy hiểm, đặc biệt với những người có hệ miễn dịch yếu. Nó cũng là căn bệnh đòi hỏi khoảng thời gian 4 tuần mới khỏi và có thể gây ra nhiều biến chứng.

Với căn bệnh Zona thần kinh này, trong đầu mình đã nhen nhóm việc nhịn ăn để xử lý nó – giống như lý thuyết trong cuốn sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” rồi. Ý định này được củng cố thêm khi tối hôm trước mình có xem một đoạn live trên trang Fb “Viện ta y”. Live này có tiêu đề “Khóc Hoàng Nam Tiến” và nói về việc cái chết của anh ấy là không đáng có. Trước đó 2 năm, anh Hoàng Nam Tiến đã cảm nhận được tình trạng sức khoẻ kém của mình, đã chat với ai đó rằng muốn nghỉ ngơi để lo cho sức khoẻ một thời gian. Nhưng, vì vòng xoáy của công danh và sự nghiệp anh ấy vẫn không thể dừng để lo cho chính bản thân mình. Admin của trang Fb đó nói, nếu anh Hoàng Nam Tiến dừng lại và áp dụng một số phương pháp Chữa Lành Thuận Tự Nhiên trong một thời gian, anh Tiến có lẽ đã không bị kết quả như vậy. Mình hoàn toàn đồng ý với quan điểm này, và điều này cũng thúc đẩy mình trong việc áp dụng các phương pháp Chữa Lành Thuận Tự Nhiên để xử lý vấn đề Zona thần kinh.

Ngoài ra, trong những ngày đó mình cũng có xem bài post của một anh ở trong miền nam, Nhịn Ăn ngày thứ 17 mà vẫn đi bộ 52km từ núi Măng Đen đến thành phố Kon Tum. Bài post về kỷ lục Nhịn Ăn 45 ngày của một trung tâm hỗ trợ Nhịn Ăn bị phá vỡ. (link 2 bài post này ở cuối bài hoặc ở bình luận)

Sáng ngày 2/9, khi chứng kiến sức mạnh của Quân Đội Việt Nam với các đoàn xe bánh lốp di chuyển qua đường Trần Duy Hưng, cùng với khí thế hào hùng, tự hào dân tộc được thúc đẩy mạnh qua các kênh thông tin đại chúng cũng như mạng xã hội tại thời điểm đó, mình đã quyết định lấy NGÀY 2/9 NÀY LÀ NGÀY ĐẦU TIÊN TRONG KỲ NHỊN ĂN THẢI ĐỘC DÀI NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA MÌNH. Mình đã chủ quan cho rằng, trong quãng thời gian Nhịn Ăn ban đầu (khoảng 10 ngày) cũng đủ cho mình nạp đủ lượng kiến thức về các vấn đề liên quan đến Nhịn Ăn Thải Độc.

Và rồi KẾT QUẢ MÌNH ĐÃ NHẬN được:
Mình đã được vợ đưa VÀO VIỆN trên xe CẤP CỨU ở tình trạng HÔN MÊ.
Bố mẹ và anh trai nghe tin, vội vàng di chuyển 100 km đến để chứng kiến và nghe thông tin sét đánh rằng các bác sĩ chẩn đoán mình bị TRUỴ TIM, SUY ĐA TẠNG – có nghĩa rằng Lục Phủ Ngũ Tạng Hỏng Hết Rồi.

Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần cho các kịch bản mà sự tồi tệ giảm dần như sau:
– Lo HẬU SỰ

– Chạy thận lọc máu đến chết với nội tạng hư hỏng hết

– Ăn xông và ở trên giường vài tháng cho đến hàng năm



IV. Quá trình điều trị trong viện với sự quan sát đáng suy ngẫm khi trải nghiệm vị trí bệnh nhân nặng, trải nghiệm khi ăn ra sau kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày:

1. Quá trình điều trị và những quan sát đáng suy nghĩ của mình khi ở vị trí bệnh nhân nặng:

Khi mới nhập viện, vợ kể rằng, nhiều y bác sĩ cứ hỏi đi hỏi lại vợ mình là “ông ấy theo đạo gì mà nhịn ăn lâu thế?”, ai cũng thắc mắc về “đạo gì” đối với trường hợp của mình, rồi hỏi vợ mình là “ông ấy nhịn ăn bao lâu rồi?”, “sao để đến mức này mới đưa vào viện?”.

Ở phòng cấp cứu đầu tiên, mình được cắm dây dợ loằng ngoằng vào cổ. Lúc này, do mạch máu của mình đã lặn vào nên các y bác sĩ khó lấy ven, và các mạch máu cũng thu hẹp lại rất nhiều nên khó truyền nước và thuốc, hoặc làm cho tốc độ truyền rất chậm. Vậy nên họ phải cắm đường truyền vào giữa cổ của mình, được gọi là cắm đường truyền vào tĩnh mạch trung tâm. Đây là mạch máu chính và to nên sẽ có tốc độ truyền nước và thuốc nhanh, các bác sĩ có thể can thiệp vào cơ thể mình nhanh hơn. Phát cắm này phải nói là cực kỳ kinh khủng đối với mình, đang hôn mê mà tỉnh cả mê vì quá đau. Các bác sĩ cũng mất tới khoảng 15 phút mới cắm được với máu me ra rất nhiều – như vợ mình kể sau đó. Ngoài ra còn có dây cắm vào mũi để ăn xông. Trên cơ thể của mình thì xuất hiện những nốt li ti dày đặc có màu tím và đen xì, được cho là máu đọng nổi lên do không lưu thông được. Các nốt này có xuất hiện từ một hai ngày trước khi vào viện, nhưng ít. Mình mang máng rằng lúc này các bác sĩ đã cân nhắc xem có nên truyền và lọc máu luôn hay không, vì nếu truyền và lọc máu luôn thì dễ hỏng thận. Sau đó họ đã chọn phương án là cứ truyền nước và các loại đạm, thuốc, … trước để xem thận có làm việc và tự hồi phục hay không. Thời gian này mình thấy các bác sĩ đặc biệt quan tâm đến thận của mình, sau đó là gan. Người thân của mình luôn được đề nghị cân lượng nước tiểu của mình định kỳ trong ngày. Mình thấy chị họ mình cũng làm bác sĩ, khi hỏi về tình hình của mình thì cũng quan tâm đặc biệt đến lượng nước tiểu mình đi trong ngày, thấy nhà mình nói là nước tiểu rất nhiều thì chị bảo “vậy là tạm yên tâm”. Những ngày đầu trong viện, cứ khoảng 5 – 6 tiếng là mình đi tiểu ra một chai lavie to – 1.5 lít. Về gan thì ngày nào cũng có thuốc bổ gan được đưa vào cơ thể mình qua đường truyền, thậm chí thuốc kê cho mình sau khi ra viện cũng có thuốc bổ gan.

Vợ mình còn kể rằng, lúc mới vào viện thấy mọi người nói anh bị nặng lắm đã làm cho vợ rất lo sợ. Vợ mình lúc đó đã nhắn tin thông báo cho những người gần gũi nhất với tinh thần Có Thể Mình Sẽ Không Qua Khỏi. Vợ kể, có lúc chỉ có một mình em mà lại cần đỡ anh lên, nhìn thấy trước mặt có người đàn ông phong độ cắm thùng sơ vin lịch sự, em liền nhờ người đó phụ đỡ anh dậy. Nhưng có đơn giản vậy thôi mà người đàn ông bảnh bao phong độ đó cũng chỉ đứng im nhìn em mà không nói cũng không làm gì. Vợ bảo, sao xã hội lại có những người vô cảm vậy nhỉ!

Đêm đầu tiên ở phòng cấp cứu này, vợ kể rằng dù bị các y bác sĩ đuổi ra như CHÓ nhưng vẫn cố gắng làm sao mà vào được để xem chồng có cần gì không. Vợ mình kể, đêm đó có lúc mình đắp đến năm cái chăn mà vẫn còn kêu lạnh. Mình thì lúc cảm thấy đau đủ mọi nơi trong cơ thể, lúc thì cảm thấy cơ thể như bay bổng, đặc biệt hai cánh tay, chúng như không còn chịu ảnh hưởng của trọng lực nữa. Ngoài việc xem chồng có cần gì, vợ mình cũng tâm lý, muốn vào để chồng được nắm tay mình cho yên tâm, và tháo van bình nước tiểu ở dưới vì thấy chồng nói là mỗi lần tháo van ra thì lại cảm thấy nhẹ và thông đường tiểu – lúc này mình cũng đang bị cắm đường tiểu. Khi không vào được, vợ ngồi ngoài ghế đá một mình và khóc, nếu chồng mình – chỗ dựa vững chắc nhất – Không Qua Được thì cuộc đời mình và các con sẽ đi VỀ ĐÂU? Đó là tâm sự của vợ khi hai vợ chồng ngồi ở ghế đá dưới sân bệnh viện vào buổi tối hôm trước khi được ra viện.

Chiều ngày hôm sau, khi sức khoẻ đã tốt hơn xíu, mình được chuyển vào phòng ở dãy phòng hồi sức tích cực cạnh phòng cấp cứu và làm hàng xóm cùng phòng với một cụ ông hơn 90 tuổi. Sau này mình được biết trước kia cụ là giáo viên trường Thái Phiên, có lối sống rất lành mạnh và rất chịu khó rèn luyện cho sức khoẻ hàng ngày. Cụ vào viện do tai biến lần thứ 3, nằm bất động, không nói được và đã ở phòng này gần một tháng rồi. Mà sao đêm đó cụ lại ho nhiều. Cơ thể của mình lúc này thì đau mỏi khắp nơi, yếu, nói mấy câu là mệt ù tai, cả ngày chỉ nằm. Đêm đến, cứ thức thì không sao, chợp mắt cái là ẢO GIÁC nó đến với các kiểu như xoong, nồi, mâm, chậu va vào nhau loảng xoảng. Thêm vào là các bóng người to, người nhỏ, đang chùm lên người mình, sau đó, các bóng người đó chuyển thành các đống thịt bầy nhầy có màu đỏ nhạt, … Mình thì biết đó chỉ là ảo giác nên cũng không sợ. Trước kia mình đã được biết về việc này khi đọc một bài post trên facebook về chia sẻ của một vị sư nào đó khi chăm mẹ của mình lúc hấp hối. Vị sư đó nhắc mẹ là hãy tập trung vào vùng đan điền, không quan tâm đến các ảo giác kia. Mình thì nhẩm trong đầu xin được trợ duyên từ Đức Phật Thích Ca Mầu Ni, các chư Phật mười phương, mười phương chư vị Bồ Tát, các Thánh Thần, Ông Bà Tổ Tiên, Hương Vân Cái Bồ Tát – được cho là Bà Tổ của dòng họ Đỗ & Đậu ở Việt Nam (mình họ Đỗ), cũng là Tổ Mẫu của dân tộc Việt Nam vì là mẹ của vua Kinh Dương Vương – cùng tám vị Bát Bộ Kim Cương là các em của Bà Tổ.

Ngoài ảo giác kể trên, đêm này và đêm đầu tiên ở phòng cấp cứu, đôi lúc mình còn cảm thấy cơ thể và đặc biệt là hai cánh tay như không còn bị ảnh hưởng của trọng lực, lúc nào cũng nổi lên trong không khí.

Đêm thứ 3, vẫn giống đêm trước, nhưng các ảo giác và cảm giác khác bớt đi. Đêm này, cụ ông bên cạnh cũng nằm yên hơn.

Vài ngày sau, đi siêu âm tim, một bác sĩ khoảng ngoài 50 tuổi siêu âm mãi không được. Bác sĩ đó lẩm bẩm rằng “sao tim nó cứ chạy lòng vòng thế này nhỉ ”. Sau đó một bác sĩ trẻ hơn nhưng chắc có chuyên môn tốt hơn đến siêu âm cho, bác sĩ cũ và một bác sĩ khác đứng sau học hỏi. Tối đó mẹ mình có nói chuyện với mẹ anh cọc chèo là “tim phổi hỏng hết rồi”.

Tuy nhiên, sức khoẻ của mình thì lại đi ngược lại với chiều hướng mẹ mình nói ở trên. Ai cũng thấy sức khoẻ mình tốt lên rõ rệt hàng ngày. Người thường thì thấy qua sắc diện, sự linh hoạt của đôi mắt, khí trong người khi nói, … Bác sĩ thì chắc chắn họ còn thấy được qua các xét nghiệm máu hàng ngày. Sang ngày thứ tư từ ngày vào viện, ngày thứ ba nằm ở phòng hồi sức tích cực đó bác sĩ bảo mình “có thể bám vào giường tập đi dần được rồi”.

Những ngày này cơ thể mình chỉ có da bọc xương, da thì đen xạm và khô bẩn (thực ra là từ mấy ngày trước khi vào viện mình soi gương đã thấy thế). Khuôn mặt chỉ nhìn thấy hình của cái xương sọ có bọc bằng một lớp da khô và đen xạm, cả hố mắt thụt sâu vào trong, đỏ thẫm, đã thế mình còn cắt đầu cua ngắn nên càng lộ bộ mặt toàn xương. (Ngày thứ 26 kể từ ngày nhịn ăn, trước khi vào viện 2 ngày mình cân được 34.45kg với chiều cao 1.7m). Bác sĩ chính bảo rằng “anh kém tôi có 1 tuổi mà nhìn anh như ông cụ”. Anh trai mình thì được những người chăm bệnh ở ngoài hành lang hỏi là “đi chăm bố à?” anh mình trả lời “chăm bố kém 1 tuổi”. Vợ mình thì được hỏi là “chăm ông à?”, vợ trả lời “chồng cháu đấy”, họ giãy nảy lên “sao mà lấy chồng già thế!”.

Sáng ngày thứ hai ở phòng hồi sức tích cực, ngày thứ ba vào viện, bác sĩ bảo mình là ngoài việc ăn xông thì hãy tập ăn dần đi. Mình thì lại rất tích cực nghe bác sĩ khi có cơ hội tháo bớt một cái dây dợ gì đó trên người. Vậy nên sáng đó mình bắt đầu tập uống nước. Những thìa nước đầu tiên hơi khó vào nhưng rồi dần cũng quen. Uống nước được cái là mình mừng lắm, cơ hội thoát ăn xông sớm là hoàn toàn có thể xảy ra. Tiếp theo, anh mình pha sữa cho mình thì mình bảo cho em thử ăn bằng mồm xem sao. Thìa sữa đầu tiên vào mồm, vừa thơm vừa chất. Mình ăn tiếp, sao mà cốc sữa này ngon thế. Đây có lẽ là cốc sữa ngon nhất trong cuộc đời mình. Ngay sáng hôm đó, mình hỏi ý kiến bác sĩ xin rút ống xông mũi ra vì mình nói mình ăn được rồi. Trời ơi, sướng làm sao khi thoát được cái dây ở mũi này. Cái ống được chọc sâu vào trong mũi, rút ra theo cả máu. Rồi dần dần các ngày tiếp theo, hệ thống dây dợ loằng ngoằng trên cổ mình cũng dần được tháo ra. Mấy ngày đầu mới ăn lại, mình rất dễ bị nghẹn, kể cả với các bã thịt rất Snhỏ trong cháo đã được xay nhuyễn, chúng thường mắc lại trong cổ họng và mình thường phải phát tiếng “e hẹ” trong cổ họng để đẩy chúng lên khi ăn.

Khi mới vào viện và trong một hai ngày đầu, nhiều người nói với vợ mình và người thân rằng việc ăn xông của mình phải kéo dài hàng tháng, thậm chí hàng năm. Vậy nên, ngoài cảm thấy được giải thoát sự khó chịu của cơ thể khỏi cái ống khi mình ăn được bằng mồm, cả gia đình mình còn được giải thoát khỏi nỗi buồn lo ăn xông hàng năm này.

Sau khi dây dợ loằng ngoằng trên cổ đã được tháo hết, việc truyền thuốc được thực hiên qua lấy ven ở tay. Từ khi nhập viện không có lúc nào là không truyền thuốc, gần như cả ngày lẫn đêm. Ngoài ra, mỗi ngày thêm 2 mũi tiêm vitamine B1, loại mũi tiêm mình gọi là vitamine buốt buốt. Cậu điều dưỡng bảo mình là từ ngày làm nghề, chưa thấy ai nói mũi này không buốt cả.

Song hành với việc các sợi dây ở mũi và trên cổ được cởi dần ra là việc sức khoẻ của mình cải thiện lên hàng ngày. Cải thiện nhanh ở mức ngạc nhiên đối với cả các y bác sĩ ở đó. Đôi khi có một hai cô vào cầm giấy bút hỏi mình vì sao phải vào đây, tại sao lại để kiệt sức đến mức vào viện hôn mê thế này, … Hàng ngày, vào khoảng 8h sáng sẽ có một đoàn gồm cả bác sĩ, các điều dưỡng, sinh viên thực tập đi thăm buồng. Mình thấy một số gương mặt cứ hơn hớn nhìn mình từ sáng đầu tiên như kiểu MỘT SINH VẬT LẠ, một loại ĐỘNG VẬT ĐẶC BIỆT. Sắc thái của những gương mặt hơn hớn đó cũng thay đổi dần trong tuần điều trị đầu tiên của mình.

Tuy nhiên, có một bức bối trong người xảy ra làm cho cơ thể cực kỳ khó chịu. Bức bối này mình thấy là rất phổ biến đối với người thực hiện Nhịn Ăn Dài Ngày. Nó được đề cập đến trong cuốn “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”, những người trong một nhóm Zalo về chữa lành mà mình tham gia cũng nói như vậy khi mình hỏi vào nhóm để xin kinh nghiệm. Đó chính là sự TÁO BÓN. Dù bác sĩ có cho thuốc nhuận tràng khi mình báo cáo về tình trạng táo bón thì thuốc đó cũng không có tác dụng gì. Mình thì đã chủ động sử dụng phương pháp Thụt Tháo Đại Tràng, bằng bộ dụng cụ trước đó đã dùng, để bơm nước vào Đại Tràng cho nước cuốn phân ra. Mình nhờ bố lấy nước ấm pha với muối cho rồi lết vào toilet trong phòng, làm liền ba bình – hơn 6 lít nước – thấy lôi ra toàn cục đen xì, cứng như viên bi ve. Sau khi làm xong 3 bình này thì thấy nhẹ cả người, cảm giác như cơ thể vừa cởi ra một cục tạ 100kg. Các ngày sau mình cũng phải làm như vậy chứ thuốc nhuận tràng uống hàng ngày cũng không hề có chút tác dụng gì.

Chiều ngày thứ 5 tính từ khi vào viện thì mình được chuyển lên khoa nội, làm hàng xóm với một cụ khác 99 tuổi. Trái ngược với cụ kia, cụ này cũng nằm yên một chỗ nhưng lại nói liên mồm. Con gái cả của cụ – 71 tuổi – là người đang chăm cụ nói: cụ nói nhiều lắm, như đài phát thanh, đêm còn nói nhiều hơn. Mình ở trong phòng được khoảng 2 giờ thì không thể chịu nổi. Bệnh nhân như mình cần được yên tĩnh để nghỉ ngơi mà hồi phục, ầm ĩ thế này đau đầu lắm, chịu không nổi. Mình liền nhờ bố trao đổi với bác sĩ ở khoà Hồi Sức Tích Cực, và sau đó được quay lại phòng cũ ở với cụ ông hàng xóm cũ. Phòng này thì chi phí cao hơn, nhưng mình phải chấp nhận điều đó chứ không thể chịu được sự hành hạ liên mồm kia.

Trong quãng thời gian làm hàng xóm với cụ ông này là 6 ngày 6 đêm mình nhận được sự chăm sóc của bố mẹ, anh trai, vợ, và một số anh em bên nhà vợ. Với gia đình cụ ông cùng phòng, mình cảm thấy mình may mắn khi được làm hàng xóm với cụ, vì mình được chứng kiến sự chăm sóc chu đáo cho cụ từ hai người con trai của cụ. Hai anh em phân ca để tự chăm sóc cho cụ, một người chuyên ca đêm, một người chuyên ca ngày. Họ, đều như vắt chanh, đến hẹn lại lên, luân phiên thay nhau chăm sóc cho bố mình rất nhiệt tình và chu đáo. Họ cho rằng việc chăm sóc bố khi bệnh không chỉ là nghĩa vụ hay trách nhiệm mà chính là CƠ HỘI được BÁO HIẾU của người làm con. Họ tự cho cụ ăn, tự thiết kế với sự tư vấn và đồng ý của bác sĩ các chạc ống thở, tự vệ sinh và thay ống thở cắm ở cổ họng cho cụ, tự thụt đại tràng, tự lau rửa, … Họ chăm sóc cho cụ khi cụ không nói được nhưng cụ vẫn nhận biết được bằng cách hỏi và xem bố mình gật hay lắc đầu, đôi khi cụ cười với họ. Họ phải buộc tay cụ vào đâu để cụ không giật các dây dợ hay các thiết bị chữa bệnh ra khi vô thức. Những việc như lau rửa người, thay tã bỉm, thụt tháo vệ sinh cho cụ, họ đều tự biết việc mà làm, mà lại làm có một mình. Mình nghĩ, trình độ chăm sóc của họ thì điều dưỡng mới ra trường còn phải học họ xa. Mỗi khi đến giờ giao ca của hai anh em thì cụ đã được lau rửa sạch sẽ, hai anh em bảo nhau là cụ đã thế nào ở ca trước, dặn dò nhau rồi mới ra về.

Người anh tên Dũng, sinh năm 1966 – hơn mình 12 tuổi – trước công tác trong lực lượng cảnh vệ, đã về hưu vài năm và đang sinh sống ở khu vực Bưởi trên Hà Nội. Anh này tuy về hưu nhưng vẫn tham gia làm việc với bạn bè, anh quản lý khâu nhân sự với khoảng hơn 100 cán bộ công nhân viên và có cổ phần cùng bạn ở doanh nghiệp này. Doanh nghiệp, như anh nói, có tổng vốn khoảng 800 hay 8000 tỉ gì đó (lúc này tâm trí mình không minh mẫn để nhớ tốt được như bình thường). Công ty chuyên xuất khẩu quần Jeans/bò kiểu các dạng như mài, xước, phối màu, sang Mỹ. Khi bố anh ốm, anh đã xin nghỉ việc để về chăm bố và chuyên đảm nhận ca đêm, cứ khoảng 6h chiều là đến.

Người em tên Bình, sinh năm 1972, là một thuỷ thủ. Khi bố ốm thì anh may mắn đang ở khu vực Diêm Điền – Thái Bình nên về chăm bố ngay được. Anh này chuyên ca ngày, cứ khoảng 6h sáng là đến.

Hai anh em họ tuy lớn tuổi nhưng nhìn cơ thể đều rất khoẻ mạnh. Đặc biệt người anh, rất ấn tượng đối với mình và mình nghĩ mình phải học anh này nhiều. Ở tuổi khoảng 60 nhưng anh nói vẫn chịu khó rèn luyện hàng ngày vì đó là thói quen từ khi còn công tác trong ngành cảnh vệ. Thỉnh thoảng anh vẫn rượu chè giao lưu với bạn bè, nhưng nhờ có công việc làm thêm mà anh có cái cớ để từ chối nhiều cuộc giao lưu như vậy. Anh nói với mình, các bạn hoặc đồng môn của anh trong ngành cảnh vệ mà người nào thuận lợi thì cũng là ông nọ, bà kia, chứ không phải mấy ông già rảnh rỗi chén rượu ly bia bình thường. Đêm đầu tiên vào phòng, chính là cái đêm Hà Nội ngập nước lịch sử, đi làm tháng 9 về nhà tháng 10, mình được nghe sự chuyện trò trao đổi của anh với con trai đang là sinh viên sư phạm qua điện thoại như những người bạn. Việc làm bạn được với con cũng chính là mong muốn lâu nay của mình. Họ bảo nhau thôi không về nữa mà quay về trường ở cùng các bạn và mua đồ ăn mà ăn. Trước khi đi ngủ, cậu con gọi cho bố, kể chuyện nọ chuyện kia rất hồn nhiên. Mình nghe mà thèm. Đặc biệt, anh này ăn chế độ 16 8 nữa, tối đến thấy anh có cái túi nilon với củ khoai lang và mấy củ lạc luộc. (16 8 là một chế độ Nhịn Ăn gián đoạn/Fasting trong tiếng Anh, trong đó người thực hành giới hạn thời gian được ăn của mình trong 8 giờ và nhịn trong 16 giờ còn lại). Nói chuyện với anh, mình đã học hỏi được nhiều. Có lúc mình nói sai, anh chỉnh dạy mình ngay. Anh cũng nói là rất chân trọng bố mẹ mình, cả hai ông bà già cùng đi chăm con. Nếu là nhà anh ấy thì chỉ có một người, hoặc bố hoặc mẹ chăm con thôi.

Mọi người có hiểu tại sao họ lại tự chăm sóc bố mình không?

Đối với anh Dũng này, như người bình thường, hoặc người tự tôn, tự cao, tự đại, thì hoàn toàn có thể lấy cớ là rất bận công việc với cả trăm cán bộ công nhân viên mà anh đang quản lý để anh hoàn toàn có thể chỉ dùng tiền để thuê mướn người chăm lo cho bố mình mà không ai có thể trách cứ được cả. Nhưng anh vẫn bỏ việc để tự chăm sóc cho bố mình. Vì sao?

Đêm đầu ở phòng cấp cứu, đêm thứ 2 và ngày sau đó ở phòng hồi sức tích cực mình được trải nghiệm chỉ việc đơn giản là cho ăn xông thôi, đôi lúc các y tá cho mình ăn mà mình bị nghẹn, bị ứ trong cổ, … vì bơm cháo, sữa nhanh quá. Khi đó mình có thể giao tiếp với người nhà được rồi nên mình nhờ người nhà mình học cách cho mình ăn, cần thì nhờ hai anh hàng xóm dạy cho. Cuối cùng thì người nhà cũng bơm ăn xông cho mình được. Đó là mình còn giao tiếp được chứ với người không nói được như cụ hàng xóm mà phó mặc hết cho điều dưỡng thì cũng mệt đấy. Họ đôi khi làm cho xong việc thôi chư sao chăm cẩn thận và có tâm như người nhà mình được (nếu là mình mà chưa trải nghiệm rơi vào hoàn cảnh Thập Tử Nhất Sinh này thì có khi mình cũng làm vậy). Mà đối với người bệnh nằm liệt giường như cụ thì đâu phải phục vụ mỗi việc ăn xông đâu, còn bao việc như lau rửa người, hoại tử, ngứa ngáy, việc vệ sinh bài tiết của người bệnh, …

Sau tuần đầu ở hồi sức tích cực, sáng chủ nhật – ngày thứ 6 tính từ ngày vào viện – mình được chuyển lên khoa nội 1. Đêm đầu tiên, mình phải ở phòng tiếp nhận – 407, đây là phòng đón nhận các bệnh nhân vào khoa, sau khi các bác sĩ khám và điều trị ban đầu các bệnh nhân mới được chuyển sang các phòng khác. Các bệnh nhân không được ở quá 48 giờ ở phòng này. Phòng này không có toilet trong phòng và phải đi cách khoảng 20 m mới tới khu vệ sinh chung. Mình được đưa vào phòng tiếp nhận này vào buổi trưa, lúc đó chỉ có một mình mình nằm trong số 4 cái giường của phòng. Đầu giờ chiều thì có một ông khoảng hơn 60 tuổi bụng chướng căng, được đưa vào bởi vợ và hai cô con gái. Mình thấy có lúc thay bỉm cho bố, mùi khó chịu, hai cô con gái bịt mũi, đùn đẩy nhau, có mỗi bà mẹ cố gắng làm cho chồng. Hai cô này ở với bố khoảng hơn 1 giờ thì về, tối có đến rồi về, có lúc thấy bà mẹ gọi điện thoại kiểu gì cũng không nghe máy. Sau này mới biết, bệnh nhân này cứ ra viện thời gian lại uống rượu rồi lại vào, do vậy, việc vào viện của ông như này cũng là nhàm chán rồi. Chiều tối, lại một trường hợp khoảng 70 tuổi, xơ gan 10 năm, mới bỏ rượu được 1 năm. Ông và vợ ông – người chăm sóc cho ông – là những khách hàng quen thuộc của khoa nội 1 này, cứ về một thời gian lại vào. Lúc này căn phòng 4 giường đã đông vui với 3 bệnh nhân và một số người nhà. Đến đêm, khoảng 1h30, một phụ nữ khoảng gần 60 tuổi được con đưa vào phòng nhập viện vì ngộ độc thực phẩm do tối ăn lẩu ở hàng quán cùng gia đình. Cả nhà không ai làm sao, ngoại trừ bà. Lúc này các bác sĩ bắt đầu thăm khám, y tá lấy máu xét nghiệm và phát thuốc ban đầu với xe đẩy và các dụng cụ inox va nhau loảnh xoảnh, thủ tục hành chính để nhập viện, … Cũng phải mất khoảng 1 giờ thì căn phòng mới được trở lại sự yên tĩnh.

Đêm đó, thấy anh trai đang ngủ ngon, mình đã lọ mọ tự dò dẫm đi hứng nước ấm rồi pha muối vào, tự Thụt Tháo Đại Tràng lấy. Lúc này cơ thể mình vẫn còn yếu, chân thì bước đi dọ dẫm chút một, hai tay bê thõng chậu nước hơn 2 lít với một cạnh của chậu được ghì vào bụng để đỡ phụ cho hai cánh tay. Bê từ chỗ lấy nước vào toilet chung với khoảng cách khoảng 10m đã khó, loay hoay làm sao mà đổ được nước vào bình chứa của bộ dụng cụ Thụt Tháo Đại Tràng còn khó hơn. Trong toilet không tìm được chỗ treo nào thấp hơn một chỗ cao ở tầm ngực của mình. Nhưng rốt cuộc với sự cố gắng, do ý nghĩ “ông Vujicic không chân không tay còn làm được ối việc, mình có đầy đủ, chỉ hơi yếu tí thôi, nghĩ cách là làm được”, mình cũng đổ được nước vào bình. Được một bình rồi, giờ ra làm thêm chậu nữa để bơm luôn hai bình một lúc là đẹp. Sau khi hứng đầy chậu nước, đang định bê vào thì nghe thấy tiếng chân đi loẹt xoẹt, mình liền dừng lại xem có nhờ người này bê vào được không, đỡ phải cố. Ấy vậy mà người phụ nữ đó quay ngoắt người đi vào phòng khi nghe mình giải thích và nhờ bê vào. Vì đó là căn phòng chung mà bệnh nhân nằm khá đông cạnh nhau, không có cửa sổ và cửa ra vào, mình thấy cô ấy vào chỗ nằm và có một người đàn ông bên cạnh hỏi han gì cô ấy. Chả sao, không nhờ được thì mình vẫn làm trước đó mà, chỉ cố tí thôi. Bê vào được rồi, giờ sao mà treo được cái bình nước lên khoảng cách cao hơn đầu một xíu để có đủ áp lực nước chảy xuống rồi chui vào Đại Tràng? Hai tay mình cầm cái móc bình, dâng lên dâng xuống mấy lần mà không tới được chỗ treo. Mình treo tạm bình đựng nước xuống chỗ thấp rồi chỉ hai tay cầm vào nhau đẩy lên đẩy xuống cho tới chỗ treo để tập dượt. Tập được hai đến ba lần thì người đàn ông lúc nãy hỏi người phụ nữ kia xuất hiện, anh hỏi: làm gì đấy? Mình liền nhờ anh treo hộ bình lên và trả lời: em Táo quá, tìm cách đẩy nó ra cho nhẹ người. Làm xong bình một, để treo được bình hai lên mà không có sự trợ giúp mình vẫn phải theo cách mà mình đã tập dượt trước. Cuối cùng thì mình cũng làm xong 2 bình đêm đó nhưng quần áo cũng bị ướt. Mình ra ngoài phòng trực bác sĩ xin bộ quần áo để thay. Lúc này có một bác sĩ hay y tá trẻ ở đó, cô trả lời là: chờ đến sáng chứ giờ không có. Mình cố nhờ thêm cô ấy rằng: ướt thế này mà chờ đến sáng sợ bị cảm lạnh. Vậy là cô ấy đi xuống cuối dãy, mở phòng cạnh phòng vệ sinh chung lấy cho mình một bộ quấn áo bệnh nhân để thay. Thay xong thì cũng hết đêm đầu tiên ở khoá nội 1 – một đêm lọ mà lọ mọ.

Đầu giờ chiều hôm sau, một y tá lên hỏi mình là: có vào ở phòng theo yêu cầu không? Thấy đêm qua người ra vào nhập viện mất trật tự làm khó ngủ nên mình đồng ý ngay. Khoa này có mấy loại phòng điều trị với phí giường bệnh giảm dần như sau: đát nhất 1tr/ngày, 600k/ngày, 400k/ngày – 3 phòng này đều có toilet trong phòng, chỉ khác số lượng bệnh nhân cùng phòng là từ 2 – 6 người. Loại cuối cùng là phòng điều trị thường, như cái phòng chung mà hai người đêm qua mình nhờ bê nước hộ ở. Nhưng phòng này thường đông, và nếu không còn chỗ thì bệnh nhân sẽ phải nằm hành lang. Mình liền đề nghị cho vào phòng 400k hoặc 600k/ngày là ở được rồi. Nhưng y tá kia nói là: giờ chỉ có phòng 1tr/ngày thôi, đây là ưu tiên mới nói cho mình vì có nhiều người muốn vào phòng đó. Các phòng khác hết chỗ, và nếu qua 48 giờ mà mình không có phòng mà về phòng chung cũng không có chỗ thì nguy cơ nằm hành lang. Nằm hành lang? Mình đang yếu thế này mà nằm hành lang thì chịu sao nổi, vậy nên mình quyết định luôn về ở phòng 1tr/ngày không thì mất chỗ. Có những lúc không thê tiết kiệm được.

Vậy là mình được chuyển về phòng 401 – phòng có phí giường cao nhất, 1tr/ngày. Về đây, ngày đầu tiên mình làm hàng xóm với một chú cũng nhập viện do xơ gan, chướng bụng, nhưng chú biết được là chiều mai chú ra viện rồi, vì giờ chú đã khoẻ sau một thời gian điều trị. Tuy xơ gan, khi nói về rượu chú ấy vẫn có vẻ tự hào là mình uống tốt lắm. Hiện tại, những ngày có cỗ bàn thì không biết là bao nhiêu mà kể nhưng ngày bình thường thì 1/2 lít một ngày chia cho ba bữa.

Do phòng rộng nên đêm đầu tiên ở phòng này hai bố mẹ mình cũng ngủ lại luôn ở viện với mình. Mình ngủ trên giường bệnh, bố mẹ mỗi người một cái giường gấp, ngủ ngon. Sáng sớm, thấy bố mẹ đã dậy, mình liền nhờ bố hỗ trợ, bố lấy nước ấm trong phòng vệ sinh (khỏi cần nước lọc luôn) vào bình dụng cụ Thụt Tháo Đại Tràng hộ mình, rồi sau đó mình làm liền 15 bình vào buổi sáng đó. Làm xong là cảm giác sạch sẽ trong Đại Tràng, không có thứ gì bám dính ở đó nữa cả.

Chiều hôm sau anh trai mình thấy mình khoẻ rồi, có bố mẹ mình chăm cũng đủ rồi, mà lại ngủ lại được trong phòng, nên anh trai mình về Hà Nội. Chiều đó chú nghiện rượu cũng được về, nhà mình được ở một mình một phòng một hôm.

Hôm sau, bạn thân mình ở Hà Nội lặn lội mưa bão về thăm. Do thấy bố mẹ cũng mệt mỏi mà mình thì khoẻ hơn nhiều, chủ động được nhiều thứ, hoàn toàn có thể ngủ đêm một mình mà không cần ai hỗ trợ, hai vợ chồng mình động viên bố mẹ về Hà Nội. Ban đầu hai ông bà không đồng ý, muốn chờ khi mình ra viện rồi chăm sóc thêm ở nhà một thời gian rồi mới về. Nhưng hai vợ chồng mình thuyết phục mãi rồi cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý. Vậy là chiều đó bố mẹ về Hà Nội cùng bạn mình, trưa và chiều hôm đó Hà Nội cũng mưa ngập lịch sử.

Đầu giờ chiều mình được đưa đi chụp lại bả vai trái. Do không còn ai trong phòng nên mình có báo y bác sĩ cho mượn cái chìa khoá tủ của phòng để khoá hai cái máy tính lại thì mới đi được. Tuy nhiên, phòng thì có tủ mà không thể tìm được chìa khoá. Một chị lao công thấy vậy liền nhận giữ hộ mình để mình yên tâm đi chiếu chụp.

Chiều muộn, một bạn trẻ hơn mình 10 tuổi vào làm hàng xóm. Bạn này cũng tội Uống Rượu, nhưng tội là không biết uống rượu mà lại đi uống rượu. Do ham vui với đám thợ, có ăn và có uống cùng họ vào một bữa tối. Từ hôm ham vui đó, cơ thể bạn ấy yếu dần và cuối cùng là phải vào viện. Bạn này có vợ chăm sóc cho ban ngày, đêm không cần vì bạn ấy khoẻ chứ không yếu như mình. Họ là thanh niên, cũng cởi mở, nên mình đã nói chuyện với họ khá nhiều. Gần sáng mình lại tự vào toilet lọ mọ làm 15 bình Thụt Tháo Đại Tràng cho nhẹ người.

Tại thời điểm này, một ngày mình vẫn phải truyền 4 bình thuốc vào người. Mình đọc trên tem mác gồm một số thứ điển hình: glucose, natri, kali, kháng sinh, bổ gan, … và thêm 1 mũi vitamine buốt buốt. Cứ còn truyền là mình còn bị dính vào cái giường bệnh vì đi lại, động đậy nhiều dễ gây hỏng ven và phải lấy lại. Mỗi lần lấy lại là một lần đau, lúc này hai cánh tay chỗ nào cũng đau. Có đêm, 2 bạn sinh viên đâm chọc mãi mới lấy được ven cho mình. Hôm nào truyền hết sớm thì mình được tháo hết dây dợ liên quan trên người sớm – thoải mái, tự do. Có hôm, do được đưa đi siêu âm, chụp, chiếu, dẫn đến ít thời gian truyền thuốc nên phải đến đêm mình mới truyền xong.

Bạn thanh niên ham vui kia ở cùng phòng với mình được một ngày thì nhờ người quen xin chuyển giúp sang phòng có phí giường nằm thấp hơn. Hai bạn ấy thấy phòng 1tr/ngày mà tiện ích thì gần như không có gì, do vậy xót tiền. Mình thì biết là cũng sắp được về rồi nên cố, với lúc này cơ thể thiếu máu nên thần kinh tinh thần yếu, do vậy ở phòng này được yên tĩnh cũng là hợp lý rồi. Chiều đó mình cũng được đưa đi siêu âm tai mũi họng.

Tối đến, một cụ ông bệnh nặng được đưa vào thay thế với một câu chúc của cô y tá với người nhà: may nên anh mới được vào phòng này đấy, vừa yên tính vừa rộng rãi, mấy hôm trước đông lắm, toàn nằm 2 người một giường thì làm gì có phòng như này. Khi mọi thứ sắp xếp xong cho cụ ông mới vào, mình có nói chuyện với người con trai của cụ và được biết: cụ ông này trước khi vào viện 1 – 2 ngày thì vẫn khoẻ bình thường, chỉ xuất hiện những biểu hiện bất thường như nói năng linh tinh kiểu không nhận biết được thực tại. Cho đến khi gia đình thấy cụ yếu thì đưa vào viện, nhưng bệnh tình ngày càng nặng thêm. Bạn này kém mình 2 tuổi, đang làm IT ở Hà Nội. Nhà cũng có hai anh em trai, anh trai bạn ấy ở với bố, cũng gần chỗ nhà chị vợ mình. Bạn ấy nói: dự tính hai anh em chia nhau kiểu mỗi người chăm sóc bố vài ngày rồi về làm việc, sau đó thuê người chăm sóc. Mình có chia sẻ trải nghiệm của mình và trường hợp hai anh em nhà anh Dũng cho bạn ấy nghe, thấy bạn ấy cũng có vẻ tư duy, cân nhắc. Tuy nhiên, tối đó bệnh tình của cụ ông tiến triển nặng hơn nên gia đình cụ đã chuyển cụ đi Hà Nội để chữa trị. Từ lúc này chỉ có mình mình một phòng.

Sáng ngày thứ tư ở phòng 401, là sáng ngày thứ 11 kể từ ngày nhập viện, bác sĩ nói chiều sẽ cho mình xuất viện. Vui quá, mình báo cho người thân và báo vợ chiều đến sắp xếp thủ tục để đón mình về.

Nếu tính vào viện từ trưa thứ hai – ngày 29 tháng 9 – tới trưa thứ sáu – ngày 10 tháng 10 – là ngày ra viện thì mình đã ở viện được 11 ngày – ngày thứ 39 kể từ ngày bắt đầu Nhịn Ăn. Lạ kỳ thay, ngày này cũng là ngày mà cái vảy sẹo Zona cuối cùng bung ra khỏi đùi mình. Ra viện, bác sĩ kê đơn cho mình một mớ thuốc bổ mà không có một viên thuốc bệnh.


2. Trải nghiệm khi ăn ra sau kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày:

– Những ngày đầu bỏ ăn xông để ăn được qua mồm của mình là những ngày dễ bị nghẹn. Uống sữa thì không sao, nhưng khi mình ăn cháo thì thường bị mắc ở cổ họng những thứ như bã thịt trong cháo, dù chúng rất nhỏ. Phải khoảng 10 ngày sau, khi mình gần ra viện, thì hiện tượng này mới đỡ. Nó chỉ hết hẳn sau khoảng 15 ngày kể từ ngày ăn ra (bắt đầu ăn ra vào ngày mình nhập viện, được tiêm truyền chất dinh dưỡng, đầu giờ chiều ngày 29 tháng 10 – ngày thứ 28 kể từ ngày bắt đầu nhịn ăn).

– Táo bón. Táo ở đâu ra mà lắm thế, cứ nay mình làm sạch thì mai đi nặng lại Táo Bón. Đến ngày thứ 28 kể từ ngày bắt đầu ăn ra, ngày thứ 56 tính từ ngày bắt đầu kỳ Nhịn Ăn, mình mới đi ngoài được lần đầu tiên mà không có táo bón, ấy vậy mà hôm sau lại có táo. Nói chung, ngày nào cũng có một cục Táo, dù hôm trước đã làm sạch Đại Tràng và bất chấp cả việc sau khi ra viện mình ăn rất nhiều trái cây mỗi ngày. Việc Táo dài ngày này cũng có thể do mình uống thuốc bổ có bổ sung nhiều sắt.

– Thỉnh thoảng có đờm ra theo đường cổ họng.

– Tay chân yếu do hệ thống cơ bắp teo lại dẫn đến khó khăn trong hoạt động. Đối với mình, khó khăn và mệt nhất là lúc đang ngồi bệt hay xổm mà đứng dậy. Do đó, nếu không phải nằm xuống để ngủ thì mình sẽ ngồi ghế nếu cần thiết chứ không ngồi phệt hẳn xuống. Ngoài ra, với mình là người bị đi cấp cứu do Trụy Tim và Suy Đa Tạng thì mình còn bị tê, đau tay chân, đặc biệt bắp đùi phải và cánh tay trái: tê, rát, đau, sờ vào không có cảm giác. Tê như tê bì, rát như những ngày sắp mọc phát Zona, sờ vào thì thấy rát rát, hơi đau, chứ không có cảm nhận gì.

– Dễ bị nhiễm lạnh do lúc này cơ thể gày đi rất nhiều, thiếu lớp thịt như lớp quần áo bảo vệ cơ thể, lớp thịt mỏng hay không có thì cũng giống như mặc quần áo mỏng hoặc không mặc. Có hôm, đã ra viện về nhà, tắm xong thì mình cảm thấy bị lạnh trong người. Lúc đầu lạnh ít, càng về sau càng thấy lạnh lên mặc dù thời tiết đang nóng. Dù mình mặc quần áo dài tay, đắp vỏ chăn, đeo tất mà vẫn thấy lạnh. Mình lục tìm lọ dầu cao thì không thấy đâu, do con còn nhỏ hay chơi và vứt đồ lung tung nên nhiều khi tìm đồ không được, đêm rồi thì cũng không muốn nhờ vợ đi tìm mua. Đến đêm, lạnh không ngủ được, mình lục lọi ở dưới gầm giường thì tìm thấy lọ cao sao vàng to. Mừng như vớ được vàng, mình bôi vào mua và gan bàn chân, bàn tay, bụng, ngực, cổ, mũi, thái dương. Bôi xong thì ngủ ngon luôn. Trong cuốn “Tuyệt Thực Đi Về Đâu’ cũng có trường hợp nói rằng Suýt Chết do Nhiễm Lạnh. Do vậy, ai có ý định thực hiện việc Nhịn Ăn Dài Ngày trong tương lai cần hết sức lưu tâm việc DỄ BỊ NHIẾM LẠNH này.

– Kém ngủ với những giấc ngủ ngắn. Từ ngày vào viện là mình ngủ rất ít, sau đó giấc ngủ kéo dài dần ra và cũng sâu dần hơn. Ba đêm đầu tiên trong viện mình đã gần như không ngủ. Đêm thứ 2 và thứ 3 cứ chợp mắt là bị ảo giác như đã kể ở trên, do vậy chỉ chập chờn tí rồi tỉnh. Các đêm sau thì cũng chỉ chợp mắt được khoảng 30 phút rồi tỉnh dậy, rồi thức mãi, rồi lại chợp mắt được 30 phút, rồi lại thức, cứ như vậy. Những đêm này mình thấy dài lắm, chỉ mong nhanh hết đêm để bố mẹ đến. Cho đến khi ra viện, ở nhà ông bà ngoại, rồi một tuần đầu về nhà – ngày thứ 47 kể từ ngày bắt đầu Nhịn Ăn, ngày thứ 19 tính từ ngày được truyền chất dinh dưỡng và ăn lại – mình vẫn chỉ ngủ được mỗi giấc từ 30 – 60 phút rồi thức 30 – 60 phút, rồi ngủ lại như vậy, rồi lại thức. Sau đó thì giấc ngủ của mình cũng dài và sâu hơn dần, khoảng 30 phút cho đến 1.5 giờ, tỉnh dậy đi tiểu xong vào lại ngủ được luôn.

– Ngứa. Không biết người khác thế nào chứ mình thấy ngứa ở trên người từ khoảng ngày thứ 8 kể tử khi ăn ra – ngày thứ 8 ở trong viện. Trên các vùng da trên cơ thể mọc lên những đám mụn nước li ti như là rôm, gây ngứa ngáy khó chịu. Bây giờ cũng là giữa tháng 10, thời tiết cũng hơi khô rồi, có thể là biểu hiện của ngứa khô da. Tuy nhiên, mình cảm thấy rằng sự ngứa ngáy này phát sinh từ việc nóng trong người nhiều hơn là do khô da.


V. Phân tích, đánh giá mình đã làm sai ở đâu:

Tính mình hay ngẫm nghĩ sau mỗi lần làm cái gì to tát để xem sai, đúng chỗ nào, và rút được kinh nghiệm gì. Đặc biệt, mình làm việc này triệt để hơn sau khi xem clip tóm lược cuốn sách nói về bộ quy tắc – Principles – của Ray Dalio (link clip tiếng Việt ở cuối bài hoặc bình luận). Cuốn sách này ông chia sẻ kinh nghiệm thành công của mình qua một công thức vòng tròn lặp đi lặp lại: Làm – Ngẫm – Điều Chỉnh – Tiếp Tục Làm. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuộc đời ông đi hết từ mục tiêu này sang mục tiêu lớn hơn, con người ông từ tầm cao này phát triển lên tầm cao mới qua thời gian. Trong các bước của công thức vòng tròn lặp đi lặp lại đó, mình thấy khâu NGẪM/Reflection của ông rất quan trọng. Sau mỗi khó khăn, thành công, thất bại, ông dành thời gian để soi xét và suy ngẫm xem mình đã sai, đúng, rút ra được kinh nghiệm gì từ việc đã xảy ra đó. Từ đó ông có thể thay đổi hoặc điều chỉnh cho tương lai.

Với biến cố CHẾT HỤT vừa xảy ra với mình cũng vậy, mình cần phân tích xem mình đã làm sai ở chỗ nào, rút ra được kinh nghiệm gì.


1. Việc nhịn ăn dài ngày để chữa bệnh là đúng hay sai?

Với nội dung đã viện dẫn rất rõ trong cuốn sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” (xem ở trên), mình không cho rằng việc nhịn ăn chữa bệnh là nhảm nhí, là thiếu cơ sở khoa học, … Không vậy mà lại có khá nhiều cuốn sách nói về các nghiên cứu và hướng dẫn việc nhịn ăn đã được xuất bản ở Việt Nam như:

– Nhịn ăn khoa học: tác giả Bs. Jason Fung và Jimmy Moore

– Nhịn ăn hợp lý: tác giả Arnold Ehret

– Điều kỳ diệu của nhịn ăn: tác giả Paul Brag

– Phúc âm hoà bình: tác giả Edmond Bordeaux Szekely

– Nhịn khô: tác giả Sergey Filonov, dịch: Trần Doãn Hưng

Trong giới sống thuận tự nhiên, tự chữa lành, việc nhịn ăn được coi là biện pháp Thải Độc Sâu Nhất, là Phương Pháp Hữu Hiệu Nhất để chữa trị các Bệnh Nan Y, đặc biệt là Ung Thư. Bởi vì, nguyên lý cơ bản của nhịn ăn chính là cơ chế Tự Phân để Tự Dưỡng, lấy chất dinh dưỡng từ các tế bào, các mô yếu, hỏng, dư thừa để nuôi các bộ phận thiết yếu của cơ thể. Khi nhịn ăn dài ngày, cơ thể sẽ lấy chất dinh dưỡng từ các Khối U, các tế bào hay mô yếu, dư thừa, để đi nuôi các cơ quan thiết yếu, do vậy, các Khối U không còn cơ hội để tồn tại, hoặc cơ thể sẽ được tái tạo lại với những tế bào hay mô mới trẻ khỏe hơn.

Do vậy, mình kết luận: việc Nhịn Ăn Chữa Bệnh Là Hoàn Toàn Đúng. Nếu thế, mình cần tìm xem mình đã làm sai ở chỗ nào.


2. Người thường có thể nhịn ăn, có uống bao nhiêu lâu:

Trước hết, cấn định nghĩa một số giai đoạn trong việc nhịn ăn dài ngày. Với cơ chế Tự Phân để Tự Dưỡng của cơ thể người, từ lúc bắt đầu nhịn ăn cho tới lúc chết đói, người chết đói thông thường (không phải chết do tâm lý lo sợ) sẽ trải qua những giai đoạn sau:

– Đói giả: là những ngày đầu mới nhịn. Do cơ thể đang quen được ăn, lúc này không có đồ ăn vào cơ thể nên cảm thấy cồn cào, vật vã, hoa mày chóng mặt, bủn rủn chân tay, … Những cơn vật này cũng giống như cơn vật ma tuý, rượu, thuốc, … của những người nghiện, và ở đây chúng ta đang nói về cơn vật của những người nghiện ăn, phải được ăn ba cữ trở lên mỗi ngày. Theo sách, càng những người ăn nhiều, những người béo lỏng, thì cơn vật càng khó chịu. Những người ăn chay, những người đã nhịn ăn gián đoạn/Fasting trước đó, như kiểu 16 8, thì cơn vật sẽ nhẹ nhàng hơn. Mình thì vừa ăn chay, vừa ăn 16 8 trước đó nên những ngày đầu không thấy đói, chỉ nhìn đồ ăn thì thấy thèm.

– Lấy chất dinh dưỡng từ các mô thừa để nuôi các cơ quan thiết yếu: với cơ chế Tự Phân để Tự Dưỡng, cơ thể sẽ đi tìm những mô hay tế bào yếu, thừa, kém quan trọng để lấy chất dinh dưỡng từ chúng đi nuôi các cơ quan thiết yếu của cơ thể. Theo sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”, hai giai đoạn đầu này kéo dài khoảng 70 NGÀY đối với một người bình thường.

– Đói thật: đó là khi cơ thể không có chất dinh dưỡng để nuôi các cơ quan thiết yếu.

– Chết đói: chết do các cơ quan thiết yếu không có chất dinh dưỡng để tồn tại.


Như đã đề cập ở trên, trong sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” có nói, người thường có thể nhịn ăn 70 NGÀY mới tới giai đoạn ĐÓI THẬT.

Ngoài những bằng chứng được nêu để chứng mình cho ý kiến trên mà trong sách đã viện dẫn ra, hầu như tất cả mọi người đều biết đến những trường hợp nổi tiếng, đáng chú ý như:

– Đức Phật: nhịn ăn 49 ngày, ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề trước khi ngộ đạo.

– Đức Chúa Jesu: nhịn ăn 40 ngày ở sa mạc trước khi bắt đầu sứ vụ công khai của mình.


Ngoài hai gương tiêu biểu được cho là chỉ các bậc cao nhân, thần thánh như Phật, Chúa mới làm được việc Nhịn Ăn Dài Ngày kể trên, ở đời thường hiện nay, trong các Group Nhịn Ăn Chữa Lành, các trường hợp Nhịn Ăn Dài Ngày vẫn làm việc bình thường, các kỷ lục vượt 40 ngày, 45 ngày nhịn ăn bị phá vỡ, … vẫn được post lên, hay ngay tại khu vực mình sinh sống cũng có một người đã Nhịn Ăn một tháng mà vẫn làm việc bình thường (người này mình chưa gặp nhưng các bà mà mình hay nói chuyện ở nơi tập thể dục và tắm nắng buổi sáng có nói với mình về người đó).

Trước ngày mình bắt đầu kỳ Nhịn Ăn – bắt đầu vào ngày 2/9 – mình có thấy bài post vượt kỷ lục Nhịn Ăn 45 ngày của một Trung Tâm hỗ trợ Nhịn Ăn Thải Độc. Tiếp đó, một anh ở trong miền Nam livestream về kỳ nhịn ăn của anh ấy, hôm đó là ngày thứ 17 trong kỳ Nhịn Ăn, anh vẫn đi bộ từ núi Măng Đen về thành phố Kon Tum với khoảng cách là 52km. Các ngày trước đó, anh cũng đều đi bộ đường dài đi chơi cả. Hai bài post này càng củng cố và thúc đẩy mình tiến hành kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày đầu tiên của mình khi các mụn nước Zona ngày càng to và mọng nước. (link 2 bài post mình để ở cuối bài hoặc trong các bình luận nhé)


3. Vậy mình sai ở đâu? – Chính ở thời gian NHỊN KHÔ:

Khi bắt đầu nhịn ăn thì mình không có ý định NHỊN KHÔ hay NHỊN ƯỚT mà chỉ định NHỊN ĂN vẫn UỐNG NƯỚC.

Nhịn đến ngày thứ 12 thì mình thấy rất khó chịu vì bắt đầu từ ngày nhịn ăn đến lúc này mình không đi ngoài được. Sau đó mình đã làm Thụt Tháo Đại Tràng bằng bộ dụng cụ bơm nước vào Đại Tràng cho nước cuốn phân ra. Vậy là từ ngày 12 đến ngày thứ 16 mình thường làm Thụt Tháo Đại Tràng, ngày hai lần, mỗi lần ba bình. Trong những ngày này mình không hề cảm thấy khát nước và cũng không có nhu cầu uống nước. Cơ thể trước những ngày làm Thụt Tháo Đại Tràng thì rất nóng và háo nước, nhưng những ngày này thì ngược lại, dù không uống nước nhưng lại đi tiểu nhiều và dễ cảm thấy lạnh. Từ đó mình kết luận rằng, hệ thống trong Đại Tràng đã hấp thụ nước từ việc mình đưa nước vào Đại Tràng. Lượng nước hấp thụ đó ngoài việc cung cấp thêm nước cho mình dẫn đến việc không cảm thấy khát và đi tiểu nhiều hơn, nó còn làm cho cơ thể mình lạnh hơn.

Cùng thời điểm đó thì mình đọc tới đoạn này trong sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”: “Sự uống ít làm nhọc thận: Thật ra thì trái lại. Chúng ta thử nhắc nhở lại những kết quả tuyệt diệu của phép nhịn ăn khô của Volhard trong bệnh thận viêm cấp khuếch tán (người Đức đi đến mức 7 và 10 ngày phép ăn thật khô)”, vậy là mình tự cho rằng người Đức họ NHỊN KHÔ, không uống nước đến 7 và 10 NGÀY.

Và thế là cái TÍNH TÒ MÒ HIẾU KỲ của mình lại nổi lên, lại muốn thử. Bắt đầu từ ngày nhịn ăn thứ 17 thì mình NHỊN KHÔ, có nghĩa là KHÔNG ĂN và cũng KHÔNG UỐNG. Khi chuyển sang Nhịn Khô, cơ thể mình trở nên dương hơn, ngày càng cảm thấy nóng trong người và háo nước vô cùng. Ban đầu mình chỉ xác định mục tiêu Nhịn Khô 7 ngày, tuy nhiên vẫn muốn cái con số maximum 10 ngày giống người Đức đã đề cập ở trên. Mình nhịn tới ngày thứ 7 thì thấy trong người nóng lắm, háo uống nước lắm. Mình thường tắm với nước vò vỏ chanh. Vì không có bồn tắm để ngâm người lâu nên mình thường lấy khăn mặt nhúng xuống nước rồi để lên đỉnh đầu cho nước chảy xuống tới chân. Nước vò vỏ chanh mát rượi, chảy tới đâu, sướng tới đó. Khi nước đi qua mồm, mình chỉ muốn há mồm ra và uống đầy một bụng nước luôn. Ở những ngày này, với cảm giác khát và muốn uống vào khi ngậm nước trong mồm cho đỡ thèm thì mình cho rằng nếu uống nước thoải mái thì mình có thể uống đầy bụng nước như thế được. Những ngày này mình thường tắm đến 30 phút mới xong, vì muốn ngâm người trong nước lâu cho mát. Trời chiều lòng người, hết đêm ngày thứ 7 trong chuỗi ngày Nhịn Khô thì bão về. Cơn bão làm dịu đi hơi nóng ở môi trường bên ngoài cũng như sự nóng nực ở bên trong cơ thể của mình. Như thể được sự ủng hộ của đất trời, đã ban cho cơn bão giúp mình dễ đạt mục tiêu mong muốn hơn, mình đã quyết định Nhịn Khô thêm 3 ngày nữa cho tròn 10 ngày. 3 ngày tiếp theo đó cơ thể cảm giác ngày càng nóng hơn, háo nước hơn, tuy nhiên ngày càng mệt và thiếu năng lượng hơn. Lạ kỳ thay, đến ngày thứ 10 không uống nước mà mình vẫn đếm được 8 lần đi tiểu, không nhiều nước tiểu nhưng cũng không quá ít. Mình bảo với vợ, trong người vẫn còn nhiều nước lắm. Do vậy, ngày này và những ngày trước (những ngày trước ngày 10 đi tiểu với số lượng nước nhiều hơn) mình vẫn cảm thấy tự tin rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, không có gì đặc biệt xảy ra, việc cơ thể mệt mỏi và thiếu năng lượng sẽ được giải quyết khi mình uống nước trở lại. Vào tối ngày thứ 10 trong chuỗi ngày Nhịn Khô, ngày thứ 26 của kỳ Nhịn Ăn, mình nhờ vợ lấy cho một cái chén để cạnh chai nước, đặt chuông đồng hồ đúng 12 giờ mình sẽ uống chén nước đầu tiên. Mình đã hình dung rằng chén nước đầu tiên sẽ ngon lắm đây, nhưng dù ngon đến mấy thì mình cũng sẽ chỉ uống từng chút một chứ không uống căng bụng nước cho sướng. Hỡi Ôi, Đời Không Như Là Mơ! Chén Nước Nâng Lên Mồm Mà Uống Nó Không Vào – NGANG PHÈ và KHÔNG UỐNG NỔI. Lúc này dường như Cơ Thể Và Nước Đã Ở Hai Tần Số Khác Nhau, Không Hợp. Hỏng rồi, sự việc đã xảy ra không như dự tính. Tuy nhiên lúc này mình nghĩ rằng nước không vào được ngay thì mình sẽ tưới từ từ cho quen. Mình bắt đầu ngậm nước trong mồm thật lâu rồi nhả ra, rồi lại ngậm nước, rồi lại nhả vào cái cóng to, cứ thế với hy vọng cơ thể sẽ quen nước dần và mình sẽ uống nước lại được. Mình cứ làm như vậy cho đến chiều ngày hôm sau. Ngày hôm sau đó là ngày thứ 27 trong kỳ Nhịn Ăn và là ngày thứ 11 tính từ ngày Nhịn Khô. Hôm đó do mệt nên mình chỉ ngồi ngậm nước và nhả nước ra thôi. Đến chiều, mình nghĩ rằng ngậm vào mồm chưa ăn thua thì mình ngậm nước rồi nhả luôn vào người, tưới luôn nước vào người. Vậy là mình cứ làm thế cho đến sáng ngày hôm sau. Đêm đó, vợ lo lắng nên ra nằm ngủ gần chỗ mình nằm. Mình nằm cạnh cái sopha, trên một vũng nước lênh láng, mặt và cổ thì đắp vỏ bưởi ngâm nước cho mát, xung quanh là các chai nước. Hình dung lại cảnh đó mà mình vẫn còn thấy kinh sợ. Sáng hôm sau – ngày thứ 28 trong kỳ Nhịn Ăn – vợ đi làm sớm, có chú em gần nhà tới chơi, mình nhờ gọi người truyền nước với hy vọng nước không uống được thì truyền sẽ được, kiểu gì cũng phải đưa nước vào người. Đen cái là sáng đó ai cũng bận, chú em gọi khắp nơi mà không được. Chú em đề nghị đưa mình ra trạm xá để truyền nhưng mình không chịu. Mình gọi cho cô em làm trong viện nhờ sắp xếp cho người đến truyền. Cuối cùng cũng có người ở viện đến truyền nước tại nhà. Truyền mất 2.5h mà không được bao nhiêu nước, khoảng 2/3 chai nước, lúc này vợ đã về, vẫn thấy mình yếu mệt liền đề nghị mình đi viện, mình đồng ý. Vợ hỏi: đi viện nào hả chồng? Mình bảo: Vinmec. Thường ngày mình là người tiết kiệm, tiếc tiền, ấy vậy mà mình lại bảo đi Vinmec, vợ biết được rằng mình đã tiên liệu được tình thế xấu xảy ra rồi. Tuy nhiên, khi điện thoại báo cậu em trong Vinmec thì cậu em tư vấn đi viện công lớn phù hợp với điều kiện kinh tế nhà mình hơn. Thế là xe cấp cứu đến đưa cả nhà mình – bao gồm hai vợ chồng và hai con. Hai con được thả ở nhà ông bà ngoại, trên đường ra viện và hành trình đấu tranh giữa Sự Sống và Cái Chết ở viện của mình bắt đầu.

Tóm lại, việc Nhịn Ăn 27.5 ngày của mình Chỉ Là Muỗi so với thiên hạ đang làm ở trên các group nhịn ăn. (mình tính 27.5 ngày vì chiều ngày thứ 28 mình vào viện thì đã được truyền rất nhiều thứ: nước, kháng sinh, đạm, …) Mình thấy rằng, nếu mình chỉ Nhịn Khô đến 7 ngày rồi dừng thì mình đã không sao. Ngày thứ 7 này, khi ngậm nước trong mồm lúc tắm thì mình thấy muốn nuốt và uống đầy bụng nước, do vậy mình nghĩ rằng ngày này mình vẫn còn khả năng uống nước. Mấu chốt ở đây chính là mình đã CỐ QUÁ, đã cố gắng Nhịn Khô đến tận 10 ngày (con số maximum được đề cập ở trích dẫn về người Đức ở trên), vượt mất ngưỡng chịu đựng của bản thân mình.


VI. Cảm xúc và Biết Ơn mọi người:

1. Đầu tiên mình phải chân thành cảm ơn Đội Ngũ Y Bác Sĩ của bệnh viện. Nhờ công ơn họ tận tình cứu chữa mà mình Qua Được Cơn Nguy Kịch khi nhập viện và hồi phục dần sức khoẻ để có thể ra viện.

Để có thể trả ơn đội ngũ lãnh đạo bệnh viện, mình đã ghi chú ra khá nhiều ý kiến đóng góp để có thể giúp cho dịch vụ chữa bệnh của bệnh viện tốt lên, giúp nâng cao trải nghiệm của bệnh nhân sau này. Những ý kiến này đều dựa trên sự quan sát và trải nghiệm của mình trong 11 ngày nằm trong viện. Tuy nhiên, khi nhân viên tổng đài gọi mình xin ý kiến đóng góp khi mình đã ra viện được vài ngày, mình có nói với cô ấy là mình có khá nhiều ý kiến nhưng mình cần chắc chắn được nói với ai đó có trách nhiệm và mong muốn nâng cao chất lượng dịch vụ thì mình mới nói. Cô nhân viên này có trả lời là sẽ báo cáo sếp, sau đó mình không thấy ai gọi lại.

Mình thấy, dường như bệnh viện công và là bệnh viện lớn nhất của Thành phố họ không có nhu cầu cải thiện chất lượng. Không làm gì thì bệnh viện cũng đã đông bệnh nhân tới khám chữa bệnh rồi. Chẳng giống nhà mình – hộ kinh doanh cá thể Bơi Giữa Dòng Thị Trường – luôn phải tìm cách nâng cao chất lượng sản phẩm mình cung cấp. Ngoài chất lượng còn phải tìm cách nâng cao trải nghiệm của học sinh khi vào học. Trước đây, khi còn đón học viên đến học, mỗi khi hết khoá nhà mình gửi Form xin ý kiến nhờ học viên điền, kể cả họ để ẩn danh cũng được. Trong Form hỏi cả về: cảm nhận phòng học thế nào, cầu thang đi lên ra sao, thái độ người nhà cô thế nào, ánh sáng phòng học đã đủ sáng chưa, …

Tuy nhiên, mình cho rằng cuộc sống, cuộc chơi đã và đang thay đổi dần. Với chế độ “Hạch Toán Độc Lập” của các cơ quan nhà nước, cùng với nền kinh tế mở của đất nước dẫn đến việc dễ dàng thâm nhập thị trường hơn cho các doanh nghiệp nước ngoài, các bệnh viện có nguồn vốn nước ngoài đã và đang thâm nhập vào thị trường Việt Nam. Họ có hệ thống quản trị ưu việt hơn, nguồn vốn tốt hơn, ban lãnh đạo quyết tâm hơn, … dẫn đến có thể đưa ra dịch vụ khám chữa bệnh tốt hơn các bệnh viện công với chi phí rẻ hơn hoặc bằng. Họ hoàn toàn có thể trả lương cao hơn cho các y bác sĩ giỏi để mời những người này về làm cho mình. Từ đó, các viện công có thể không còn được ở thế bề trên như bây giờ nữa. Ví dụ điển hình là trong ngành Bưu Chính. Vietnampost bây giờ đã mất phần lớn thị phần cho các doanh nghiệp nước ngoài (chủ yếu doanh nghiệp Trung Quốc). Giờ nói đến chuyển phát, ít người nghĩ đến Vietnampost.


2. Sự hối hận không thể tả hết được và sự biết ơn vô bờ bến đối với bố mẹ mình. Mình cũng gần 50 tuổi rồi mà lại hành động dại dột để cho bố mẹ, anh trai, vợ con phải trải qua một phen kinh hoàng và mệt mỏi. Mình càng thấm thía hơn rằng, trên cuộc đời này, đối với mình bố mẹ mình là VĨ ĐẠI nhất. Hai người đã sinh ra một người con mà không biết có phải vì họ nợ nghiệp mình từ những kiếp trước hay không, họ đã phải quá khổ sở với mình từ khi mình còn bé. Nào là kiết lị gần chết khi còn nhỏ, đập và nắn chân vòng kiềng khi 3 tuổi, nghịch ngợm do hiếu động, vào viện do nghịch pháo làm cho pháo nổ với đầy thuốc pháo và tro bếp trong mắt, ngang bướng và lang thang lêu lổng bị mẹ đánh tan người bằng dây điện hay gãy cả thanh gỗ mà mai vẫn chứng nào tật đấy (bố mình trước làm thợ mộc, các thanh xương tủ, nan đi văng sẵn lắm), bỏ nhà lang thang hàng ngày hay hàng tuần, tụ tập rượu chè hay thậm chí sử dụng ma tuý ở tuổi mới lớn đã làm bao ngày đêm bố mình phải đi rình xem mình làm gì và tìm đưa mình về, lê đít hết 3 ngôi trường ở cấp III và lang thang khắp đất Hà Nội mới tốt nghiệp được hệ bổ túc, thăm nuôi mình trong tù và trại cải tạo 2 lần với tổng thời gian gần 8 năm. Trong quãng thời gian ở tù này cũng đủ thứ cung bậc cảm xúc, nào là biết tin con bị đánh phải nằm trạm xá Hoả Lò, nào là phải lo toan chạy chọt để con có thể đi khám và chữa bệnh lao phổi. Sau này khi mình trưởng thành hơn thì phải chăm sóc khi mình cấp cứu chảy máu nội tạng do bệnh sốt suất huyết, và rồi lần KINH HOÀNG nhất này đây.


Đối với bố mẹ mình, mình cần phải làm sao để cho bố mẹ mình có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc hơn, mình phải tạo ra cuộc sống đầm ấm với sự quan tâm và những nụ cười cho họ ở ngay thời điểm hiện tại cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.


Kể qua về tuổi thơ và việc Đi Tù hai lần của mình. Giống như hầu hết trẻ em con công nhân trên thành phố, được lớn lên rất tự nhiên như Gà Thả Rông, bố mẹ mình là công nhân nên đi làm từ sáng đến tối, anh em mình ngoài buổi đi học trên trường là muốn làm gì thì làm, không ai biết và ngăn cản. Những năm tháng ở mầm non, mình đã thể hiện là một đứa trẻ hiếu động: nghịch ghế ngã thủng mồm – giờ vẫn còn sẹo -, bạn thân nối khố mình kể: có hôm mình ra ngoài bắt hai con sâu róm to và đen rồi để bám vào lông mày xong vào dọa lớp. Nhớ nhiều khi không đi học thì bố mẹ khóa cửa nhốt trong nhà. Nhà tập thể hồi đó thì toàn cột tre, gỗ, vách liếp. Nhà mình có một cái cửa sổ có song bằng các thanh tre, ở ngoài có tấm đậy cửa sổ, khi mở thì chống lên bằng một thanh gỗ. Có hôm mình lấy tiền của bố đưa cho trẻ con ở ngoài đi mua kẹo về ăn, bố bảo: hôm đó sao thấy trẻ con dùng toàn tiền to đi mua quà vặt ở quán, hóa ra là tiền của mình do con nhà mình đưa cho chúng.

Khi đi học tiểu học, cả lớp chỉ được cô giáo mẫu giáo dẫn đến trường buổi đầu, kể từ ngày hôm sau cuộc đời sang trang mới với việc tự đi bộ đến trường và về với khoảng cách 2km và băng qua con đường Nguyễn Trãi, dọc bờ sông Tô Lịch. Ở đoạn Ngã Tư Sở này trước kia đường Nguyễn Trãi nối qua sông Tô Lịch là một cái cầu – gọi là Cầu Mới. Cầu có cái thành cầu cao cỡ đến hông, mặt thành cầu hơi nghiêng ra ngoài. Bọn trẻ con chúng mình hay đi qua cầu trên mặt thành cầu này, hoặc có hôm đi qua cái ống sắt to cỡ bằng cái trống to bắc qua sông. Sau này bà nội kể: có hôm lên chơi, đi đón cháu, thấy cháu đi trên thành cầu mà không dám gọi vì sợ cháu giật mình. Mình vẫn nhớ mang máng cái buổi đầu đến trường, cô cho cả lớp xếp hàng hai rồi đi đến trường vào đầu giờ chiều. Khi gần tới trường, từ xa, đúng vào giờ ra chơi hay giờ sắp vào học, đã nghe thấy tiếng chơi đùa náo nhiệt của học sinh, cảnh học sinh chạy nhảy, nghịch ngợm. Thậm chí mình còn nhớ hình ảnh các anh nam còn nhảy xuống đất từ các ô văng cửa sổ – tấm bê tông nhô ra ở phía trên các cửa sổ.

Hình ảnh của mình hồi đó khi là một học sinh tiểu học: quần áo dính mực, nghịch ngợm nhiều nên hay bị rách ở mông và đầu gối. Những chỗ này thường có các miếng vải tích kê đè lên, một tay cầm lọ mực để trong rọ có quai xách đan bằng dây lấy từ vỏ bao xi măng, tay kia cầm túi vải đựng sách vở cũng dính đầy mực, đầu đội mũ nan, chân đi dép cao su 😊 . Có một hình ảnh từ những năm đầu cấp một vẫn còn trong tâm trí mình: có hôm đùa nghịc với các bạn mà mình đi chân trần dẵm ngay vào cái đinh to chổng lên từ cái ghế học sinh nằm dựng chân lên trời, chảy đầy máu. Giờ ra chơi bọn con trai toàn chơi đạp nhau, đánh nhau, cõng ngựa, ném lon, thậm chí nhảy dây, lớn tí thì đá cầu, …

Cuộc đời cứ như vậy trong 9 năm học, cấp một buổi chiều và cấp hai buổi sáng, tự đi học một buổi, ở nhà muốn làm gì thì làm một buổi. Khi lớn lên tí thì phải nhớ giờ về mà nấu cơm, lùa gà về nhà, quét nhà, rồi chờ bố mẹ đi làm về, còn đâu là tự do thoải mái. Hồi bé, ở nhà chơi, do nghịch ngợm nên mình hay bị ông anh trai cho ăn chưởng, chờ mẹ về mách thì mẹ lại cho anh ăn chưởng, hôm sau mình lại ăn chưởng đau hơn, cho đến khi đau quá không dám mách nữa.

Cơ quan bố mẹ mình làm việc – Xí Nghiệp Xây Lắp I -, cán bộ công nhân viên ở rải rác từ cách đường Nguyễn Trãi khoảng 500m, dọc theo sông Tô Lịch vào đến sau khu Royal City bây giờ. Ngày bé tí nhà mình ở gần bờ sông, sau đó, khoảng từ năm 2 tuổi đến gần hết lớp 5, nhà mình chuyển vào ở phía sau, ngay sát khu Royal City bây giờ. Nói chung trẻ em ở khu nhà mình, sau Royal City bây giờ, là hiền lành nhất. Khu dọc bờ sông thì các anh lớn chơi bời ở khu C9, Ngã Tư Sở nên có nghịch ngợm kiểu Đầu Gấu xíu. Khu bên trong hơn, gọi là khu B, giờ ở phía sau cuối của Royal City, giáp với làng Nhân Chính. Trẻ em ở khu B này là nghịch ngợm và lắm trò nhất, mọi trò trộm cắp, nghịch ngợm hầu như đều bắt nguồn từ khu này mà ra. Ngày mình sang học kỳ 2 lớp 5 thì nhà mình chuyển về căn hộ ở một khu tập thể 2 tầng ở rìa làng Nhân Chính do Xí Nghiệp mới xây cho cán bộ công nhân viên.

Trên đường đi học, đối với bọn Gà Thả Rông như bọn mình cũng có nhiều mối nguy hiểm. Có hôm mình chạy băng qua đường Nguyễn Trãi, đua với cái ô tô đang đến, vừa băng qua thì cái ô tô cũng xẹt qua lưng. Có anh hơn mình một tuổi, bị xe bò đè chết khi chơi với cái xe bò kéo đó trên đường đi học. Có hôm mình tới trường rồi lại dở chứng rủ cậu em cạnh nhà đi về. Đúng hôm trời mưa nên bố mẹ mình cũng ở nhà, mình bảo cô nghỉ nên cả lớp về. Đến chiều, các bạn hàng xóm về nhà, mình ăn luôn một trận đòn tan người. Có hôm trên đường đi học, đi qua cây cầu nhỏ bắc qua sông Tô Lịch, giữa đường mình rơi cái cặp, mình nhảy xuống dưới sông vớt cặp lên luôn trong khi chưa biết bơi. Rồi có hôm, cũng trên đường đi học, mình đu đằng sau cái xe U Wat, không biết khi nhảy xuống lớ ngớ thế nào mà cứ để mu bàn chân mài xuống đường mà không nhảy xuống được. Hôm đó mu bàn chân của mình bị xước xát nặng với máu chảy đầy chân. Tuy nhiên, từ lớp 3 đến khoảng hết lớp 7 mình toàn được học sinh tiên tiến, bố mẹ cũng khá yên tâm và tự hào về việc học hành của mình (hồi đó học sinh tiên tiến là oách xà lách lắm rồi, cả lớp chỉ có một đến hai học sinh giỏi – thường là cán bộ lớp).

Lớn lên đến khoảng lớp 5 thì bọn Gà Thả Rông bắt đầu dạy nhau nhón trộm trái cây người ta bán dọc đường. Mình vẫn nhớ lần đầu tiên mình nhón quả táo trên xảo để trên một cái xe đạp ở dọc đường Nguyễn Trãi, chỗ chợ xanh hơi chếch đối diện cổng nhà máy Cao Su Sao Vàng. MÌnh bắt chước các bạn liều mình nhón lấy quả táo mà tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thời kỳ này, đi học qua làng Nhân Chính còn có cái nạn là bị trẻ con ở làng bắt nạt nữa. Thỉnh thoảng đang đi học thì bị chặn lại, đấm đá cho vài cái. Lớn lên, hồi lớp 8, mình và hai cậu bạn cùng xóm thường đi học cùng nhau, dọc đường nhón hết trái cây rồi đến pháo nổ – tết năm đó mình có nhiều pháo để đốt chơi. Ba thằng nhiều khi bỏ học, lang thang, chơi bi lắc, … hết buổi học rồi về. Từ năm này lực học của mình bắt đầu giảm hẳn do không nghe bài giảng trên lớp nên mất gốc. Trước đó, mình chỉ cần cứ ngồi trong lớp, kể cả về nhà không làm bài tập thì mình vẫn học khá bình thường.

Ngoài buổi đi học thì buổi ở nhà còn có rất nhiều trò hơn xảy ra: bơi tắm ao, đánh nhau, vào làng vặt trộm trái cây, tháo dây đồng nhôm ở hàng rào hay dây phơi, mò ốc, tát cá, bắt cua, bắt cào cào … cứ thoải mái đi chơi, miễn đến giờ nấu cơm thì về nấu và lùa gà về nhà (nhà mình hồi bé hay nuôi gà). Nhiều hôm chập choạng tối rồi mà lùa thiếu gà, mẹ về phải đi tìm, lại ăn đòn một trận. Hồi đó, rìa làng Nhân Chính, khu vực Trung Hòa Nhân Chính còn là cánh đồng rộng lớn. Dọc rìa làng là con mương mà trẻ con bọn mình hay ra câu cá cờ, xin xít. Rồi ao chuôm rất nhiều mà bọn trẻ con hay ra tắm với tập bơi và mò ốc về luộc. Có những trưa hè ra đồng bắt cua, trời nắng nóng, chỉ việc nhặt cua vào đầy chậu mang về, đúng như trong thơ “Những trưa tháng sáu, nước như ai nấu, chết cả cá cờ, cua ngoi lên bờ…”. Trên con đường đi học về, ngày mùa thì đầy rơm phơi vàng óng đường đi, ngày mưa bão có hôm mẹ mình đi chợ về còn bắt được con cá chuối lạch từ dưới mương lên đường. Những hình ảnh này in đậm trong tâm trí về tuổi thơ của mình. Chúng thường hiện lên hồi mình ở trại cải tạo khi mình nghe Mỹ Tâm hát “Tôi yêu quê tôi, xanh xanh lũy tre. Quê hương tuổi thơ, đi qua đời tôi. Đường làng quanh co, sông thu êm đềm. Mùa lụt nước lũ, bắt cá giữa đường, … Thả diều đá bóng, nắng cháy giữa đồng, ….”.

Lên lớp 10, mình vào học một trường ở đầu đường Tôn Đức Thắng. Hồi đó đi xe đạp từ nhà đến trường cách khoảng 4km, mình toàn bám tay vào xe lam để được kéo đi, đỡ phải đạp. Được học kỳ đầu là tử tế, sang học kỳ hai thì bắt đầu đua đòi, bỏ nhà đi lang thang, bán 2 cái xe đạp của bố mẹ. Cuối năm đó, bị đúp, sang năm sau mình học lại lớp 10 ở một trường gần nhà hệ 2 năm 3 lớp – trường Kỹ Thuật Công Nghiệp ở đường Thái Thịnh. Học ở đây, hệ bổ túc nên học sinh cũng nhiều thành phần bất hảo hơn. Có hôm đang trên đường đi bộ ở trường về, mình bị 3 thằng trong làng chặn lại, đánh đấm vì tội ngứa mắt. Mình chạy vùng ra được, vớ được cái xẻng ở dọc đường, quay lại thì 3 thằng đó mỗi thằng một viên gạch, vậy là thôi, bên nào về nhà bên đó. Tưởng xong rồi, ai ngờ, một đêm đi xem đua xe máy, mấy thằng bọn mình vừa gửi xe đạp ở bệnh viện Xanh Pôn để ra Cửa Nam xem thì một bọn khoảng hơn 10 thằng túm mình lại. Bọn đó có cả những thanh niên lớn, trong đó có một thằng trong nhóm 3 thằng trong làng chặn mình hôm trước. Chúng đánh hội đồng cho mình một trận, có thằng ném cả viên gạch lành xuống đầu mình, không biết do đầu mình cứng hay viên gạch đó cũng yếu rồi mà nó vỡ ra làm đôi khi chạm vào đầu mình. Sau đó mình được thả ra với mặt mày sưng vêu đủ chỗ, ấy vậy mà mình vẫn đi xem đua xe đến sáng hôm sau mới về.

Đầu những năm 1990s ở Hà Nội rộ lên trò đua xe máy của giới thanh niên gia đình khá giả – tổ lái, đánh võng, bốc đầu ở khu vực quanh và gần Hồ Gươm. Người đua thì ít, người xem thì đông nghẹt. Rồi công an, dân phòng cầm gậy đuổi bắt cả người đua, người xem. Những thứ đó tạo nên một hoạt cảnh mang tính kịch tính, mạo hiểm, đầy những hoạt động mới mẻ và lôi cuốn đám thanh thiếu niên. Nó đã rất hấp dẫn lôi cuốn những thằng hiếu động và hiếu kỳ như mình. Khi không còn công an đuổi, thường vào lúc gần sáng, là lúc các tổ lái trổ tài. Người xem thường đứng thành hàng hai bên, tạo nên một con đường nhỏ khoảng 1.5m – 2m cho đám tổ lái biểu diễn. Đoàn tổ lái vừa đi qua con đường hẹp này vừa đánh võng, bốc đầu, … Hồi đó mình máu xem nhưng cũng nhận thấy nguy cơ dễ bị xe máy của đám tổ lái va vào người khi họ biểu diễn, nên cứ có xe nào đến gần là mình lùi người vào bên trong. Có hôm mình vừa lùi vào thì có anh đứng ngay bên cạnh ở phía dưới bị ăn ngay cái tay lái của con xe GL-150 phân khối đánh vào vùng ngực khi đánh võng. Anh này được đưa lên xích lô đi viện luôn. Phát đó mình hú hồn, may mắn quá.


Cùng với việc vào làng vặt trái cây, tháo dây đồng, … đám trẻ con Gà Thả Rông cũng hay được nghe các anh lớn kể các câu chuyện về ăn cắp xe đạp, phụ tùng xe máy. Thế là ăn cắp quen tay ngủ ngày quen mắt, từ nhón quả táo, tới vào làng vặt trộm trái cây, gỡ dây đồng hay nhôm, nhặt cái xoong nhôm, lấy sắt vụn, và giờ là thấy xe đạp hở ra thì lấy, xe máy hở ra thì vặn lấy pha, cốp, công tơ mét, IC, … Hòi đó đi ăn cắp chủ yếu là đi chơi cho vui, có được tiền nhưng mình cũng chưa có nhu cầu tiêu tiền nhiều. Rượu không, ma túy không, có tiền thì ngoài việc thỉnh thoảng chơi xóc đĩa cho vui với trẻ con trong xóm thì mình chỉ thỉnh thoảng đi ăn với đám hay lang thang cùng. Hồi đó mấy thằng hay đi ăn món cổ ngỗng luộc ở hàng phở của bà béo đi qua nhà máy Công Cụ số 1 một đoạn. Tiền có, mình toàn kẹp trong cuốn sách để trên giá sách mà không biết làm gì với chúng. Đám kia thì có thằng mua vàng cất đi.

Ở đời, ăn cắp mãi sao được. Đầu học kỳ hai ở trường Kỹ Thuật Công Nghiệp, sáng mình đi học, chiều lang thang cùng mấy thằng trong xóm, hôm đó tay mình vừa sờ vào cái xe đạp thì bị đánh đấm túi bụi sau đó vào đồn công an ngồi. Lần đó mình ngồi Hỏa Lò luôn 3 tháng, còn đang ở tuổi vị thành niên nên cũng vào buồng hầu hết toàn trẻ con tù đầu và mấy người lớn tuổi tội kinh tế. Toàn một lũ trẻ con tù đầu trong buồng, vô tư và nghịch ngợm, nên lần đó Ngồi Tù mà mình cũng không biết sợ, đôi khi còn cảm thấy vui. Sau 3 tháng mình được thả về với 8 tháng án phạt tù treo.

Sau lần đi tù đó thì mình đi phụ hồ cùng mẹ. Đi phụ hồ cũng vui và thích đến nỗi đến năm học bố mẹ mình bảo mình đi học lại thì mình đã không muốn đi. Sau đó các bạn cùng học ở trường Kỹ Thuật Công Nghiệp đến chơi, động viên đi học. Ờ, đi thì đi. Mình đăng ký học ở trường Bán Công Đống Đa trên phố Đê La Thành, ngồi lê đít ở đó được một buổi thì ông bạn nối khố lớn lên cùng từ nhỏ rủ lên Thụy Khuê học hệ 2 năm 3 lớp cho nhanh. Thích thì chiều, hai thằng đi với nhau cho vui. Hệ bổ túc nên ở trường này học sinh cũng bất hảo, đến từ khắp nơi ở Hà Nội. Mình nhớ khi nộp hồ sơ/học bạ xin vào, cô nhận hồ sơ xem xong rồi nói: học thế này mà xin vào đây à!

Ở Hà Nội, từ khoảng năm 1996 bắt đầu rộ lên trò hút hít Heroin. Trước đó, các anh chị hầu hết chỉ hút thuốc phiện kiểu bàn đèn, mình có chở anh gần nhà đi hút mấy lần, mình chỉ đứng ngoài chờ. Hồi đó, các choai choai mới lớn như mình hay đi mua các gói giấy gấp nhỏ nhỏ bên trong có tí xíu bột trắng, được bán 20 đến 25 nghìn ở các ngõ trên đường Khâm Thiên, về cho lên giấy bạc bọc kẹo cao su/chewing gum đốt bốc khói lên rồi hít. Ban đầu nghe về Heroin mình đã không thích, khuyên bạn ở khu vực Khâm Thiên không nên chơi. Nhưng với bản tính hiếu kỳ, thích tụ tập, dần dà rồi mình cũng thử. Từ ngày thử nó, cuộc đời mình chuyển sang trang Nghiện Nửa Vời – Amateur. Lúc này, đi học thì mình lang thang tụ tập với bạn đi học và bạn bè của các bạn học cùng ở nhiều nơi ở Hà Nội, về nhà thì lang thang với bạn cùng xóm. Cuối cấp III mình bắt đầu lang thang tụ tập với các anh ở Thái Hà và Khâm Thiên. Các anh này có nhiều trò hơn so với đám bạn học và bạn cùng xóm: đi xới xóc đĩa, đánh nhau, tụ tập qua đêm, … Họ tuy có tính chất xã hội nhưng chơi rất vô tư và tốt tính, đến giờ mình vẫn còn tôn trọng các anh ở đây. Hồi đó, mình hay ngủ ngày, đêm thì lang thang tụ tập với các anh ở phố Thái Hà.

Về Heroin, ban đầu là có thì chơi, sau đến nghiện và có lần thèm cảm giác phê quá mình đã tự chích cho mình một mũi, rồi đi ăn cắp, cướp giật, cướp có vũ khí, rồi lại Đi Tù lần thứ 2. Lần này mình tự ra trình diện chứ không phải bị bắt. Lần này, với tội danh nặng hơn nên ai cũng biết mình sẽ phải đi tù dài ngày. Gia đình mình thì được cho là đen đủi vì có thằng con hư hỏng, đi phát này thì Mút Chỉ – từ ngữ trong tù ám chỉ người đi tù án dài. Ấy vậy mà sau hơn 7 năm mình trở về nhà thì nhiều người lại bảo MÌNH MAY MẮN vì Đi Tù, nhiều bạn cùng trang với mình không đi tù nên ở nhà nghiện ngập, tiêm chích rồi chết vì HIV. Hồi đó xóm nhà mình nổi tiếng vì thanh niên lêu lổng và nghiện ngập nhiều. Đi vào xóm, thanh niên choai choai ngồi túm năm tụm ba rải rác dọc đường và quán xá. Khi cơn thủy triều HIV tràn về – khoảng cuối những năm 1990s đến đầu những năm 2000s -, cứ một thời gian người ta lại thấy đầu xóm nhà mình có xe tang đưa tiễn thanh niên trẻ về khu an táng.


Mình thấy bố mẹ mình riêng việc chịu đựng sự hư hỏng hồi mới lớn và theo đuổi thăm nuôi từng ấy năm trong tù cho mình thì đã là CÔNG ƠN VÔ LƯỢNG đối với mình rồi.


3. Anh trai mình, là người anh em ruột duy nhất trong gia đình. Những ngày trong viện cũng chính là những ngày mà anh em mình có thời gian tâm sự với nhau, thấu hiểu nhau hơn. Trước kia, đặc biệt khi còn nhỏ, hai anh em mình rất ít khi nói chuyện với nhau. Thậm chí mình còn toàn bị anh ăn chưởng tan người. Lần này, anh mình đã phải lo lắng rất nhiều, thậm chí khi ngồi trên xe di chuyển tới viện và nhận được tin nhắn về tình trạng bệnh của mình từ vợ mình, anh đã khóc vài lần. Nếu mình không qua khỏi, gia đình lớn của mình sẽ là như thế nào đây.


4. Với vợ, mình đã thấu hiểu và yêu thương vợ mình nhiều hơn.

Trong mất có được, trong được có mất, chả nhẽ dịp này mình đã mất mát nhiều mà không nhận ra một điều gì đó!

Nói gì thì nói, dịp ốm đau nặng này cũng chính là bài TEST đánh giá TÌNH CẢM chuẩn xác đối với người thân và bạn bè, đặc biệt với những người mà có người thân ốm nằm liệt giường từ vài tháng trở lên. Dịp này mình cũng nhận diện được một số người có yêu quý mình thật lòng hay không. Những mối quan hệ mà ở cuộc sống êm đềm thì khó có thể đánh giá được vì họ luôn nói lời tốt đẹp hay thể hiện sự tôn trọng đối với mối quan hệ giữa họ với mình.

Như trong bài hát mà nữ ca sĩ Thu Hiền hát “rằng qua Cơn Hoạn Nạn mới Hiểu Tận Lòng Nhau”, sống gần 50 tuổi, mình cũng chứng kiến nhiều tình cảnh buồn lòng rồi “Trời quang mây tạnh đông bạn hữu, bão táp phong ba chỉ mình ta”.

Đó mới chỉ là bạn bè chứ chồng vợ BỎ NHAU khi người kia ĐAU ỐM là chuyện BÌNH THƯỜNG. Mình có người bạn cùng trong đám lang thang với nhau trong xóm hồi nhỏ, đi làm bị ngã xuống, từ đó nằm liệt. Vợ chăm được một thời gian thì đưa con bỏ về quê. Có người thì vợ chồng ở với nhau cả đời, đến gần 70 tuổi rồi. Khi chồng ốm đau thì vợ lại lấy cớ đi làm lo tiền để còn thuốc thang đám xá, … Ban đầu ai cũng thông cảm và khen chịu khó chịu thương. Nhưng sau đó, khi các con hỏi “ông bà cần bao nhiêu tiền một tháng để bà ở nhà chăm ông? Chúng con sẽ chu cấp.”, lúc này mới lộ ra chân tướng là bà Không Muốn Ở Nhà Chăm Chồng, vẫn cứ đi làm suốt ngày. MÌnh thì nghĩ rằng: chăm người già bị bệnh thì chả ai muốn cả, đến người giúp việc họ còn thích trông trẻ con còn hơn chăm người già bệnh. Nhưng, với tình thương yêu, trách nhiệm, nghĩa vụ, … của một người thân, đặc biệt là của những người con, người vợ, là những người đã được nuôi nấng hoặc vẫn còn ở cùng một mái nhà, ngủ cùng một giường với người bệnh thì lúc này cần có một sự HY SINH chứ không thể nói THÍCH HAY KHÔNG. Do vậy mình mới cho rằng: dịp ốm đau nặng này chính là một bài TEST về TÌNH CẢM chính xác.

Với vợ mình, không chỉ trong 11 ngày nằm viện mà cả những ngày trước khi mình vào viện, vợ mình đã phải lo lắng và chăm sóc cho mình nhiều. Những ngày trước khi vào viện, do tin tưởng mình với những viện dẫn mà mình đưa ra từ cuốn sách cũng như sự tự tin của mình khi mình nói rằng mọi thứ diễn biến đúng như trong sách, mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát, nên cô ấy đã để cho mình tiếp tục thực hiện những điều mình muốn mà thực sự trong thâm tâm thì khá lo lắng, đặc biệt những ngày cuối khi mình còn ở nhà, lúc đó người đã yếu đi. Từ khi bắt đầu nhập viện thì là những diễn biến và trải nghiệm KINH HOÀNG nhất chưa bao giờ xảy ra trong đời của vợ mình.

Vợ mình là một người con thứ ba và là con út trong gia đình, một người mà từ bé chỉ được biết đón nhận sự chiều chuộng, chăm lo từ cả bố mẹ và anh chị, một người có nhân sinh quan về cuộc sống rất đơn giản và cũng sống đơn giản. MÌnh từng nói với vợ: anh cũng là con út, vợ cũng là con út, mà sao mình khác nhau thế nhỉ! Vợ mình, khi còn là cô sinh viên năm thứ tư, không biết có phải do duyên số trời định hay không mà đã dám yêu và sau đó cưới mình – một người đàn ông hơn tận 12 tuổi với quá khứ chả hay ho tí nào – khi chưa yêu cô ấy đã biết rõ quá khứ của mình như nào. Khi yêu nhau, chúng mình cũng không có những buổi hẹn hò hay đi chơi như các cặp đôi thông thường. Khi đó, chúng mình sống cách nhau khoảng 1.700km. Chúng mình chỉ quen nhau qua mạng, gặp nhau lần đầu tiên trong một phòng chat của một ứng dụng học tiếng Anh miễn phí – Paltalk. Ban đầu, chúng mình chỉ cùng trao đổi và học hỏi tiếng Anh với nhau, phần lớn là mình được học vì vợ mình lúc này là sinh viên sư phạm khoa tiếng Anh. Mình thì là một người sống trong Sài Gòn, đang ngày thì đi làm, tối về tranh thủ vừa hoàn thành khoá học TẠI CHỨC ở trường ĐH Ngoại Thương Tp. Hồ Chí Minh vừa tranh thủ học tiếng Anh và chuẩn bị để thi Toefl.

Tiện thể nói qua chút về việc học tiếng Anh của mình. Từ ngày trong tù, khi đọc các loại báo như kiểu “hoa học trò” mình nhận thấy tiếng Anh ngày càng phổ biến và cần thiết (trong tù mình vẫn thường mượn sách báo ở thư viện về đọc), do vậy, mình đã nhờ chị dâu – là giáo viên tiếng Anh – tìm cho một cuốn sách tự học, và mình đã bọ bẹ biết được vài từ vựng từ hồi đó. Đi tù về, tiếp xúc với sinh viên khi mình trông coi một quán internet, vẫn nhận thấy việc học tiếng Anh là cần thiết nên mình đã tham gia một hai khoá học giao tiếp ở trung tâm gần nhà. Đến khi vào Sài Gòn làm việc và sinh sống, mình lại tiếp tục tham gia học ở một số trung tâm tiếng Anh có học phí bình dân. Tuy nhiên, sau một thời gian học hành mà không tiến bộ gì nhiều, mình nghĩ: có lẽ mấy trung tâm bình dân này kém chất lượng, mình cần phải học ở những trung tâm lón với học phí cao, có giáo viên Tây, thì mới tiến bộ. Mình đã mất công cố thì theo luôn Toefl, chứng chỉ này có uy tín cao cho hồ sơ xin việc, chứ không theo Toeic nữa, Toeic cũng nhàm đối với thị trường lao động rồi. Đại Học của mình đã là bằng TẠI CHỨC, chứng chỉ Toefl ổn thì sẽ làm cân bằng để có bộ hồ sơ xin việc ổn sau này. Vậy là mình nhắm một trung tâm tiếng Anh không phải được đánh giá hàng nhất/nhì ở SG mà ở tầm thứ ba/bốn, với học phí mà lương đi làm của mình để tích góp cũng không đủ. Lúc này, mình may mắn vay được từ người bạn một khoản 15tr để học và bạn mình cũng đồng ý là: đến bao giờ có thì trả. Vậy là hành trình Toefl bắt đầu từ đó. Nhiều buổi mình phải đi học kiểu chạy xô, tan làm thì tranh thủ ăn bánh mì hay cơm hàng gì đó rồi vào trường Đại Học học, đang học trong lớp ở Đại Học thì lo lẻn ra rồi chạy sang trung tâm học Tiếng Anh. Mình luôn ưu tiên việc học tiếng Anh lên hàng đầu, sau đó là việc kết thúc chương trình học Đại Học.

Sau này làm về việc dạy tiếng Anh thì thấy thế hệ bây giờ học tiếng Anh sướng và dễ dàng quá: tài liệu đầy trên mạng, ứng dụng và web luyện tập thì vô vàn, vì mục tiêu marketing nên các thầy cô hay các trung tâm đã chia sẻ miễn phí quá đầy đủ về tài liệu và phương pháp học, các phương pháp và tài liệu để làm sao đạt được điểm cao của những người thành công được đăng liên tục trên các group, …. Chỉ cần dành thời gian tìm tòi, nghiên cứu một lượt, sau đó tổng hợp, lựa chọn phương pháp, và lên kế hoạch học tập cho mình là các bạn đã đỡ được bao nhiêu tiền học phí.

Tiếp tục về việc học tiếng Anh của mình. Có lần, tết đến, tổng tiền lương và tiền thưởng nhận được mình chia ra làm hai phần: một phần về quê tiêu tết, một phần gửi bạn ở Sài Gòn giữ lại để ra tết đóng tiền học phí học tiếng Anh khoá tiếp theo. Oái oăm thay, khi vào Sài Gòn lại, đến chơi nhà và biếu quà quê tết ra cho một chị đồng hương. Chị ấy kêu cần tiền, hỏi vay mình rồi sau đó khó khăn quá bùng mất. Chị này là một hàng xóm ở dãy phòng trọ trong những ngày đầu mình mới ra ở một mình ở Sài Gòn. Gần một năm đầu mình ở cùng em trai của chị dâu, sau đó bạn này cưới vợ thì mình bắt đầu cuộc sống ở thuê phòng trọ. Chồng chị đi tàu gì đó, khoảng một đến hai tháng về một lần, chị ở cùng một con trai nhỏ 4 tuổi. Chị cũng gốc Hà Nội nên hai chị em hay nói chuyện với nhau, rồi sau đó cũng có qua lại thân tình một chút. Những năm sau đó, thỉnh thoảng mình vẫn chạy qua nhà chị chơi, lúc này chị thuê một căn nhà bên ngoài, có hôm mình cũng ăn cơm với hai mẹ con chị. Hôm chị vay tiền, chị nói rằng: chị đang rất cần tiền. MÌnh thì thật thà nói rằng có mấy triệu nhưng đang để chuẩn bị đóng học phí nên không giúp chị được. Chị thuyết phục thêm: chị cho vay lấy lãi nên chị sẽ trả lãi. Mình thì thiết tha gì lãi với lời, tiền học phí khoảng 6 – 7 tr gì đó thì cũng lời lãi đáng bao nhiêu, nên mình bảo chị thông cảm. Bước chân ra đến cửa để về, chị nói: chị thì cần, tiền em chưa dùng, GIÚP chị với. Nghe từ “GIÚP” mình chạnh lòng “chơi với nhau mà khi người ta khó khăn, mình giúp được mà lại buông tay ư!”. Vậy là mình cho chị ý vay, rồi khoản vay đó sau này chị nói là chị khó khăn quá, không trả được. Rồi khoản học phí cho khoá học tiếp theo mình lại phải vay tạm từ bạn và trả dần.

Sau gần hai năm học ôn ở trung tâm tiếng Anh lớn kia và thi xong chứng chỉ Toefl, không đạt 90 điểm như mong muốn mà mình chỉ được 64/120 điểm. Trong đó, điểm kỹ năng viết khá cao – 22/30 điểm , chắc do có người yêu hồi đó chữa bài cho. Học ở Trung tâm họ không chữa bài cho mình, cả một quá trình học gần 2 năm mình chỉ được chữa một bài gọi là Mock Test vào hồi gần thi, nên mình tranh thủ viết nhiều bài nhờ người yêu chữa. MÌnh cũng thường viết nhật ký bằng tiếng Anh hổi đó, ban đầu là một đoạn vài câu, sau đó là khoảng nửa trang A4, sau nữa thì tối nào cũng khoảng một trang A4. Do vậy, điểm viết, kỹ năng khó nhất so với nhiều người thì mình lại được điểm cao nhất.

Cũng vào khoảng thời gian mới xong việc học tiếng Anh, khi trình độ tiếng Anh có thể hỗ trợ tốt trong công việc, mình có hợp tác với sếp giải quyết vướng mắc cho một tập đoàn công nghệ viễn thông đa quốc gia – Aricent – có trụ sở ở Khu Chế Xuất quận 7. Thương vụ thành công, tiền thù lao cho việc này thừa cho cả việc trả nợ khoản vay 15tr cho việc học tiếng Anh trước đó. Hehe, lợi nhuận gặt hái được nhãn tiền luôn, chưa cần biết sau này còn được lợi ích gì hay không! (các bạn chịu khó học tiếng Anh vào nhé, giờ dễ dàng và thuận lợi hơn nhiều rồi, lợi ích nhiều lắm).

Quay lại chuyện tình yêu với vợ, thời gian đầu, khi chỉ là bạn và giúp đỡ nhau, mình đã không dấu diếm với cô sinh viên năm tư khoa sư phạm Anh ấy điều gì cả. Mình cũng chả bao giờ nghĩ rằng đời mình với quá khứ tồi tệ như vậy mà có phước yêu được một cô bé có học vấn, trẻ và ngây thơ, trong trắng như vậy. Với sự trải nghiệm cuộc đời của mình, mình chỉ chia sẻ nhân sinh quan của mình với cô ấy thôi. Hồi đó, sau khi đọc cuốn “Định Vị Cá Nhân” mình có lập nên một bản kế hoạch cuộc đời như hướng dẫn trong cuốn sách, mình có gửi cho cô ấy xem. Sau này vợ có kể là thích mình từ đó. Sau đó chúng mình yêu nhau rồi cưới nhau. Cả quãng thời gian yêu nhau mình chỉ dám bay về gặp người yêu vài lần vì lúc này mình thuộc dạng nghèo như con mèo. Về chơi với người yêu thì toàn được bánh bao vì lúc này vợ mình vừa đi học, vừa dạy ở trung tâm, vừa có học sinh ở nhà – nói chung là thành phần kiếm được tiền. Mình cũng tư vấn sắp xếp lại tầng trên để có phòng học được thoải mái hơn cho học sinh.

Những ngày sau khi cưới một người chồng nghèo chẳng có gì ngoài tính chăm chỉ và chí cầu tiến là quãng thời gian hạnh phúc của đôi vợ chồng son, nghèo nhưng sống đơn giản. Khi mới lên Hà Nội ở với chồng, vợ mình đã rất khó khăn khi xin việc. Mặc dù có kinh nghiệm giảng dạy, với bằng cấp của tỉnh lẻ, hồ sơ xin việc của vợ mình thường bị từ chối ngay từ vòng gửi xe. Vợ mình có lúc nói: ước gì em mang được học sinh của em lên. Sau khi sống với bố mẹ bên chồng một tháng, chúng mình chuyển ra một căn phòng trọ một tầng và một gác xép với một cái bếp, một bộ xoong nồi để nấu nướng, một bộ chăn đệm gối để ngủ, 2 cái xe máy. Nhớ có đêm muộn, hai vợ chồng nằm trong căn phòng trống trải, có ánh trăng len vào, mình chạnh lòng: không biết bao giờ mình mới có được đồ đạc như nhà người ta!

Là vợ chồng son, sáng ra chúng mình đánh cầu lông hoặc cùng đi chợ về nấu nướng ăn sáng rồi mỗi người một xe (à tài sản còn một cái xe đạp nữa vì khi ngồi văn phòng mình thường đi xe đạp), một cặp lồng cơm để ăn trưa đi làm. Vợ mình lúc này đã đi làm cho một trung tâm tiếng Anh, ngày làm công việc văn phòng và học thuật, tối dạy dỗ ở trung tâm nên thường về muộn. Mình thì đi làm văn phòng, về sớm được thì nấu cơm, có hôm ăn trước có hôm chờ vợ về ăn cùng. Lương cuối tháng nhận được thì chúng mình sắm dần đồ dùng gia đình. Cuộc sống lúc này thật đơn giản và hạnh phúc.

Nhưng sau đó, với chí cầu tiến, mình bàn với vợ phát triển việc dạy học ở nhà thay vì đi dạy trung tâm. Không biết gì nhưng cũng nghe người chồng có phần gia trưởng của mình (đã vài người nói với vợ mình và mình “may có cháu/mày chịu được nó chứ chả ai chịu được nó cả”). Mình thì nghỉ làm để tìm cách thực hiện ý định. Vợ mình vẫn vừa đi dạy trung tâm vừa bắt đầu dạy một học sinh đầu tiên ở phòng trọ – là con của một người bạn của mình. Sau đó chúng mình thuê căn nhà khác để có thể sắp xếp phòng dạy riêng cho đàng hoàng và có tính chuyên nghiệp. Rồi những trải nghiệm đi phát tờ rơi, rồi dần dần chúng mình có nhiều học sinh đến học hơn. Lúc này mình cũng bắt đầu đặt áp lực cho vợ mình với tiêu chí: học sinh đến nhà mình học, luôn phải cố gắng làm sao để họ cảm thấy HẠNH PHÚC và HÀI LÒNG khi trả tiền cho mình. Mình lo khâu Marketing, đây chính là thời điểm website tienganhnganhoa.com của nhà chúng mình ra đời. Website này tập trung vào các bài viết hướng dẫn về ngữ pháp và ôn thi Đại Học. Nhớ Bill Gates nói: Content is King – Nội dung là Vua, nên mình chỉ tập trung vào viết bài hướng dẫn học và làm sao để người truy cập dễ dàng tìm được bài mình cần nhất. Mình thì không giỏi tiếng Anh như các giáo viên, nhưng được cái cần cù bù thông mình, có khả năng tự nghiên cứu, tỉ mỉ, cẩn thận, và có thể dành thời gian miệt mài cho công việc. Lúc này, mình làm việc đến 11h – 12h đêm là chuyện bình thường. Do vậy các bài viết trên web đều có chất lượng và được đón nhận từ cộng đồng học tiếng Anh. Lúc này, vợ mình ngày chỉ lo nâng cao kiến thức và học thêm bằng cấp, tối lo dạy, còn lại mình hỗ trợ hết, kể cả dọn nhà, đi chợ, nấu nướng, … Rồi đứa con đầu tiên ra đời và được mình đặt tên ở nhà là Thóc – đồng âm với Talk trong Paltalk – để cảm ơn ứng dụng này đã kết nối chúng mình. Sau đó chúng mình chuyển ra căn nhà to hơn với vị trí đẹp hơn cũng đồng nghĩa tiền thuê nhà cao hơn. Trong một khoảng thời gian dài – khoảng 5 năm – chúng mình luôn trong tình trạng trả xong tiền nhà quý này thì cũng là lúc chuẩn bị gom tiền cho tiền nhà quý sau. Có lúc bí, đến kỳ trả tiền nhà thì thiếu ít tiền, chúng mình cũng phải đi vay mượn để đóng tiền nhà. Có lần mình không vay ai được, vợ phải hỏi vay chị gái ở quê. Thời kỳ này mình có cảm giác: khó khăn dài ngày quá, mà cứ gặp mình lại thấy nhăn nhó, chả ai dám chơi với mình nữa ☹ .

Thời kỳ này cũng là thời điểm website ielts-nganhoa.com ra đời, khi vợ mình tập trung vào việc dạy Ielts vì thấy học sinh học Ielts có ý thức học tập tốt hơn, được tập trung hơn vào việc Dạy và bớt đi được việc Dỗ. Đây cũng là lúc chúng mình bỏ định hướng Trung tâm, thay vào đó sẽ là định hướng vợ mình là một giáo viên có CHUYÊN MÔN, có TÂM, có TÍN. So sánh với Trung tâm tiếng Anh to lớn mà trước mình học trong Sài Gòn: trung tâm học phí cao quá – mình thì thấp; trung tâm dạy sơ sài – mình thì tỉ mỉ; ngoài giáo trình thì trung tâm không cung cấp gì – mình thì chăm sóc học viên và cả phụ huynh khi họ hỏi; cả quá trình học gần 2 năm trung tâm chữa cho mỗi bài Mock Test – mình thì mỗi khoá được chữa một số lượng bài, thậm chí có thời gian số lượng bài chữa không bị giới hạn. Vẫn với định hướng “Content is King” và dày công nghiên cứu, tỉ mỉ viết bài mà các website nhà mình ngày càng được cộng đồng học tiếng Anh, học ôn thi Ielts đón nhận. Ngay hiện tai, khi vợ mình hỏi một đồng nghiệp trẻ – là một giáo viên tiếng Anh ở một trường cấp hai – có biết website ielts-nganhoa.com không, bạn này trả lời rằng: trước là sinh viên, em vẫn học ở trang web đó. Rồi dần dần, uy tín của vợ mình tăng dần lên, lượng học viên cũng tăng lên. Cũng nhờ website ielts-nganhoa.com mà chúng mình trải qua thời kỳ Covid 19 một cách dễ dàng không ngờ tới. Từ thời kỳ này, chúng mình có học sinh online khắp cả nước chứ không chỉ dạy mỗi học sinh ở Hà Nội. Thậm chí, sau này mình bỏ website tienganhnganhoa.com đi thì không biết ai đó đã ăn cáp được nội dung của chúng mình rồi mua tên miền và duy trì nó một vài năm. Vợ mình vẫn tập trung học tập và dạy học. Mình bắt đầu kiêm thêm bán online thứ gì đó để kiếm thêm tiền. Sau này mình thấy việc bán hàng online thêm này là sai lầm. Các cụ nói “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”, sau một thời gian nhìn lại, nếu mình chỉ làm mỗi marketing về tiếng Anh thôi thì kết quả công việc đã tốt hơn, mà lại đỡ mệt. Đúng là “LỰA CHỌN ĐÚNG HƠN NỖ LỰC”. Rồi dần dần chúng mình cũng có kinh tế khá hơn, có cuộc sống tốt hơn chút, có thể dành ra chút tiền để hỗ trợ bố mẹ hai bên hàng tháng.

Cho tới tận tháng 9 này, vợ mình vẫn là một người chưa bao giờ trải qua những biến cố gì lớn trong cuộc sống. Nhưng khi trải nghiệm Biến Cố Đầu Tiên trong đời thì lại là một biến cố quá KHỦNG KHIẾP với cô ấy. Khi đưa mình vào viện với tình trạng hôn mê của mình và những thông tin nhận được rằng mình bị TRUỴ TIM, SUY ĐA TẠNG với những tiên liệu rằng: xấu nhất là chuẩn bị tinh thần lo HẬU SỰ cho mình, nhẹ hơn thì mình sẽ phải Chạy Thận Lọc Máu Suốt Đời Với Các Cơ Quan Nội Tạng Hư Hỏng, nhẹ hơn nữa thì mình sẽ phải ngồi hay nằm trên giường và ăn xông hàng tháng cho tới cả năm, vợ mình đã rất lo sợ. Ngoài những lúc cố gắng vào được với mình là những lúc cô ấy buồn khóc: không biết từ đây, cuộc đời mình, con cái mình, nếu trong trường hợp chỗ dựa VỮNG CHẮC NHẤT không qua khỏi thì sẽ đi VỀ ĐÂU? Khi đó, vợ mình chỉ mong đây Chỉ Là Một Giấc Mơ, và mong ước sớm tỉnh cơn mơ này. Ngoài nỗi lo buồn này, vợ mình còn chịu áp lực từ sự trách móc của mọi người, kể cả bác sĩ, người thân, họ hàng bên vợ, …, mà bên nhà vợ mình còn trách thì tránh sao được phía bên nhà chồng, chỉ là có nói hay không thôi. Lời trách rằng: loại vợ gì mà sao để chống đến mức như vậy mới đưa đi viện? Mình thấy, lúc này vợ mình đã phải chịu một nỗi KHỔ SỞ và ÁP LỰC lớn vô cùng. Những ngày sau, khi tình trạng sức khoẻ của mình khá hơn, khi mình chỉ việc nằm hay ngồi để tĩnh dưỡng trên giường bệnh thì vợ mình vẫn phải lo toan đủ thứ: việc dạy dỗ ở trường học, việc dạy thêm ở nhà, chăm lo cho các con, lo toan cho chồng, chăm lo cho bố mắt kém ở nhà, và thỉnh thoảng vẫn bị mình trách nữa, … Ôi thật, đúng là đến khổ. Qua lần này mình nhận thấy rằng: vợ mình tưởng như là YẾU ĐUỐI và ĐƠN GIẢN nhưng lại là người rất MẠNH MẼ.

Sau lần này, mình cần thấu hiểu, cảm thông, và yêu thương vợ mình nhiều hơn. Mình cần tạo ra không khí đầm ấm hơn trong gia đình. Mình cần sống bằng tình cảm, tình thương, tình yêu, thay vì lý trí với việc đúng hay sai, phải hay trái. Mình cần tạo cho gia đình mình những niềm hạnh phúc, những tiếng cười, sự vui vẻ, tình yêu thương.


5. Hai con mình.

Những ngày trong viện, các con ở nhà ông bà ngoại. Những đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên không biết gì về tính nguy hiểm và nghiêm trọng của biến cố mà gia đình chúng đang gặp phải. Hôm đi cùng trên xe cấp cứu và được thả ở nhà ông bà ngoại, con út xuống khoe với các anh họ là: em vừa được đi xe cấp cứu đấy. Hai con mình đều không đi học trường trong nước mà học Homeschooling online chương trình nước ngoài cả, nên chúng ở nhà cả ngày. Do vậy, riêng khoản đưa đón con đi về ở trường học trong thời gian này thì nhà mình đã đỡ vất vả hơn nhà bình thường rất nhiều rồi. Ở nhà ông bà ngoại, cô chị – 11 tuổi – vừa tranh thủ đỡ đần các việc vặt như phụ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chăm ông, vừa tự học, vừa nhắc nhở cô em. Cô em – 6 tuổi – thì cũng vừa lúc hết tiền của một chương trình học mà chúng mình lại đang muốn chuyển sang chương trình khác nên cũng tạm cho cô em nghỉ ngơi. Việc học online này giúp chúng mình chủ động hơn trong cuộc sống, giảm tải áp lực học tập cho các con và học tập trung vào các môn nhà mình chú trọng hơn.

Trong quãng thời gian 11 ngày mình ở trong viện, hai chị em cùng với ba anh trai con của bác đã phải chịu nạn muỗi đốt. Phía trước và cạnh nhà bố mẹ vợ mình có ba cái lỗ hổng từ cống lên, muỗi cũng lên và bay vào nhà từ đó. Ở tầng dưới, trong buổi chiều tối mình ở viện về, sinh hoạt và ăn cơm cùng gia đình, mình chứng kiến muỗi bay như nhiều như trấu, ngồi ăn không yên. Năm đứa trẻ đã bị muỗi đốt đầy chân mà ngay cả cái vợt muỗi cũng không có, khi mình về thấy các con gãi sứt chi chít đầy chân mà thương, mà xót. Chúng kêu với ông bà thì bà bảo bà không thấy con muỗi nào, kêu với ông thì ông bảo nhà ông nuôi muỗi. Các con mình kể với mình về những trò chơi như: chúng để chân ra cho muỗi bay tới đốt rồi đập chết, sau đó đếm xem đã đập được bao nhiêu con. Hay trò chơi đếm xem đứa nào bị muối đốt nhiều nhất ☹. Bữa cơm tối đầu tiên ở nhà ông bà, mình không thể ngồi yên được vì muỗi quá trời, thi nhau đốt, đập muỗi cho mình, cho con, cho ông vì ông không nhìn thấy gì. Tất cả mọi người đều bị muỗi đốt, kể cả ông ngoại, vậy mà mình thấy mọi người nói, ông bảo rằng: ông không thấy bị muỗi đốt bao giờ. Tối đó, mình đã phải liên hệ hết với những người quen để tìm hiểu cách chống muỗi cũng như lên mạng tra tìm dịch vụ phun thuốc muỗi để sáng hôm sau họ có thể phun thuốc điệt muỗi sớm nhất có thể. Việc phun thuốc muỗi vào sáng hôm sau cũng đã được thông báo cho cả nhà vào tối đó. Sáng hôm sau vợ mình đi làm sớm, có gọi điện cho bà ngoại lúc này đã ra chợ là nhà mình phun thuốc muỗi, nhưng bà bảo bà không về đâu. Sau khi phun thuốc muỗi xong, chúng mình gồm cả ông ngoại đi ăn sáng, uống cafe cho thuốc diệt muỗi diệt hết muỗi thì về. Các con mình, đứa 11 tuổi, đứa 6 tuổi, được mình ngồi hướng dẫn quét dọn và lau nhà, lau bàn ghế. Ông thì nằm trên phòng. Bố vợ mình bị mù loà mấy năm nay, suốt ngày chỉ làm bạn với cái giường, thỉnh thoảng có xuống rửa bát do mọi người động viên ông rửa bát coi như là vận động – ông rửa bát được vì nhà của ông, ông nhớ được các chỗ khi mắt còn sáng nên lần mò được. Con gái út mình có một câu hỏi khá thú vị rằng: sao ba không làm mà lại ngồi sai bọn con làm? Mình trả lời với con mình rằng: thứ nhất, ba mới ra viện chiều qua, bây giờ ba không khoẻ như người bình thường, ba không làm đươc. Thứ hai, trong cuộc đời này có câu “một người lo bằng kho người làm”, nếu ba cũng cắm đầu vào làm thì sẽ tường là chúng ta làm được nhiều việc vì 3 ba con mình đều làm, nhưng các công việc đã làm lại không hoàn thành trọn vẹn vì ba không hướng dẫn các con làm đến nơi đến chốn được. 11h30 thì vợ mình về, bắt đầu nấu nướng để ăn cơm trưa. Bà ngoại thì khoảng 1h30 chiều mới về, nói là bà ăn tí thôi, bà ăn với các cô ngoài chợ rồi, cũng vui lắm.

Mẹ vợ mình thì là người chăm chỉ làm việc, bà đi bán rau ở chợ gần nhà từ sáng đến trưa, chiều thì bà đi từ khoảng 3h30 cho đến 10h30 tối mới về. 11 ngày mình nằm trong viện, bà chỉ đến thăm vào một buổi tối, còn đâu vẫn đi bán hàng đủ. Thậm chí bà còn là người nghiện làm việc – workaholic -, cả ông bà đều nói: bà cứ đi làm đều thì khoẻ, cứ nghỉ ở nhà là lại ốm, nhưng dù ốm mà cứ đi làm lại là cơ thể lại khoẻ. Mình đã rất ủng hộ và hỗ trợ việc bà chăm chỉ bán hàng này, vì mình nghĩ: ai cũng cần phải lo cơm áo gạo tiền, bà nỗ lực kiếm tiền cho gia đình là tốt, mình cần ủng hộ và hỗ trợ. Do vậy, mỗi khi chúng mình về ngoại chơi thì bà thường có xu hướng về trưa muộn hơn. Đến bữa thì mình chạy ra chợ lấy đồ ăn bà đã mua về, vợ mình nếu không bận dạy thì nấu nướng, nếu bận dạy thì mình hỗ trợ nấu nướng, cũng chẳng sao, vì mình vẫn hỗ trợ vợ mình thế để vợ mình có thể tập trung giảng dạy với phương châm “học sinh đến nhà mình là phải thấy hạnh phúc”. Chúng mình về ngoại chơi thì khác hẳn so với về nhà nội, nếu sang nhà bố mẹ mình chơi, mình và các con chỉ việc chơi hay làm gì cho đến khi bố mẹ mình nấu nướng xong thì ăn, kể cả vợ mình cũng gần như được nhận đặc ân như vậy.

Về việc chống muỗi, ngoài phun thuốc muỗi, mình lấy giấy và túi nilon bịt 3 cái lỗ là nguồn muỗi chui ra bay vào nhà lại. Cùng với sự giúp đỡ của một cậu em mới chơi với mình vài tháng là chồng của bạn vợ mình, mình liên hệ được người đến khảo sát lắp lưới chống muỗi khắp nhà để muỗi không bay được vào nhà. Nhưng giải pháp này không thực hiện được vì phía sau nhà của ông bà không phải là mặt phằng, mà lưới chống muỗi thì cần có mặt phẳng để lắp. Mình cũng đặt mua 4 cái đèn bắt muỗi do cậu em khuyến nghị trên Shoppe, 2 cái cho nhà mình, 2 cái cho ông bà. Bảo vợ đi mua 3 cái vợt muỗi loại tốt nhất cho ông bà, vợ về chỉ mua được 2 cái vì cửa hàng đó chỉ còn có 2 cái. Tuy nhiên, vấn đề xảy ra là ở 3 cái lỗ hở ở cống mà muỗi có thể bay lên chui vào nhà. Mình cứ bịt các lỗ vào thì sáng hôm sau lại có người chọc hở chúng ra lại. Lúc này lưới chống muỗi vào nhà thì không lắp được, nguồn muỗi vào thì không bịt được. Nguy cơ 600k tiền phun thuốc diệt muỗi và công lau dọn nhà sau đó bốc hơi là thấy rõ. Mình bảo bà ngoại là đến gặp tổ trưởng, ở đây cũng toàn hàng xóm sống với nhau mấy chục năm rồi, nhờ ông nói với mọi nhà thông cảm cho nhà mình bịt vào, khi nào mưa thì mình lại mở các cái lỗ đó ra. Bà bảo: thôi, khi nào thấy ai bỏ ra thì mình bảo họ. Oái oăm thay, mình ở đó 2 ngày, cứ bịt vào thì sáng ra có người tháo ra, mà không bao giờ biết là ai. Vậy là 600k tiền phun thuốc muỗi và công dọn dẹp nhà bay hơi là đã quá rõ rồi. Do vậy mình cần phải đưa gia đình mình về nhà thôi, dù biết rằng: ông sẽ buồn vì phải ở nhà một mình, bà cũng bận hơn vì không có người hỗ trợ. Tuy nhiên, ở tình cảnh này ông bà cũng cần thông cảm: Ốc Còn Chưa Lo Nổi Mình Ốc Thì Sao Mang Được Cọc Cho Rêu. Nhà nào về nếp nhà đó thôi. Chúng mình, mỗi người cố một tí là được.

Vậy là quyết định sáng hôm sau – ngày thứ 3 ở nhà ông bà ngoại – chúng mình sẽ di chuyển về nhà của chúng mình. Buổi sáng đó, vợ phải đi dạy học sớm. Con gái út đêm sụt sịt mũi nên mình cho rửa mũi bằng bình “tea pot” cho thông sạch mũi xong thì bảo “con muốn ngủ với ba”. Đêm đó mình nằm ghế ở tầng dưới vì khó chịu điều hòa, dành chỗ cho con ngủ thì mình hết chỗ, vậy là thức luôn. Con gái yếu người, mất ngủ đêm do sụt sịt, nên sáng mình để cho ngủ muộn cho lại người, bao giờ tỉnh thì về. Sáng ra muỗi bay vào nhà nhiều, mình và con gái lớn phải cầm vợt muỗi vợt cho cô út ngủ. Sáng sớm bà ngoại có đề nghị bê đồ ra cho mình, nhưng vì không biết bao giờ cô út mới dậy nên mình bảo thôi. Do vậy bà cũng đi chợ luôn. Sau đó, khi cô út đã dậy và các con ăn sáng xong, mình và cô con gái lớn cùng nhau loay hoay bê một đống đồ từ nhà ông ra đầu ngõ, khoảng 30m, cô út thì đứng đó trông đồ cho tới khi tập kết hết đồ ra thì mình mới đặt xe Grab. Riêng việc các con vui vẻ hỗ trợ ba làm việc đã thể hiện rõ sự trưởng thành hơn của các con qua thời gian vừa rồi. Có những đồ nặng được liệt kê giảm dần như: thùng sách vở học của con lớn – bao gồm tất cả các sách phục vụ việc học homeschool của con trong 11 ngày qua và truyện để đọc -, nồi cháo mới nấu tối hôm trước giờ vẫn còn đầy, nồi nấu cơm, máy tính phục vụ việc học của hai con và của mình dùng để làm việc khi có thể ở trong viện, 2 – 3 túi quần áo của 4 người trong 11 ngày, sách và truyện của con nhỏ, đồ dùng và mọi thứ liên quan của mình mang ở viện về, … nói chung đầy một cốp xe 4 chỗ. Vậy là kết thúc chuyến đi và trải nghiệm không ai trên cuộc đời này mong muốn cả.

Sau biến cố này, mình thấy rõ sự trưởng thành của hai con mình. Cả hai đứa đều biết quan sát và sẵn sàng giúp đỡ người khác hơn kể cả khi không được yêu cầu, ví dụ như, khi thấy mình loay hoay bê 2 cái ghế xuống tầng dưới giúp vợ, lúc này vợ mình đang dạy học, cô chị đang ngồi dưới tầng dưới vội chạy lên bê xuống 1 cái, …, việc các con ngoan ngoãn nghe và làm theo sự hướng dẫn của mình dọn và lau nhà, lau bàn ghế, mất nhiều thời gian và tỉ mỉ, sau khi phun thuốc muối, hay việc các con vui vẻ cùng mình bê đồ ra đầu ngõ để bắt xe về nhà. Mình thấy yêu bọn chúng vô cùng. Mình cần có trách nhiệm tạo nên môi trường sống đầy tình yêu thương và sự quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau trong gia đình. Mình cần giúp chúng có thái độ đúng đắn với cuộc sống này, cần có kỹ năng và kiến thức để có thể CHỌN những LỰA CHỌN TỐT cho trong tương lai – quan điểm của mình rằng: “Lựa Chọn Đúng Hơn Nỗ Lực”. Mà để có được Lựa Chọn Tốt thì chúng cần phải có Tầm Nhìn Tốt, điều này chỉ có được qua đọc sách. Do vậy, mình ưu tiên các con đọc sách hơn là việc học tập chuyên môn. Đọc sách nhiều, các con sẽ học được trí tuệ, kinh nghiệm và trải nghiệm sống mấy chục năm của những người nổi tiếng, những người thành công, từ đó các con sẽ có được Tầm Nhìn xa cho cuộc đời của chúng.

Về thái độ sống, điều này hai vợ chồng mình thấm thía với một trường hợp trợ giảng của vợ mình. Trong hệ thống khá nhiều trợ giảng cho vợ mình, có một cháu gái. Cháu gái này nhẹ nhàng, có phần chậm chạp, trình độ tiếng Anh không cao như những chị khác. Tuy nhiên cháu này lại làm việc rất cẩn thận, nhiệt tình, giao việc cho là yên tâm. Dần dần, vợ mình tin tưởng hơn và giao việc cho nhiều hơn cũng như tăng lương hơn. Đặc biệt, khi biết biến cố của nhà mình, cũng là dịp trả lương, không giống như người bình thường – ai đi làm chả mong ngày nhận lương -, cháu này lại nhắn cho vợ mình rằng: số tiền lương đó con dành biếu chú, cô không cần phải trả cho con đâu ạ. Đương nhiên là vợ mình không bao giờ làm thế, nhưng hai vợ chồng mình đều ghi nhận và đành giá rất cao thái độ sống của cháu gái này. Mình bảo vợ mình: mình không cần phải dạy các con để tương lai làm giáo sư tiến sĩ đâu, cố gắng dạy con có thái độ sống như chị này là tốt rồi. Mình còn bảo vợ mình hôm nào hẹn giao lưu với bố mẹ chị này xem họ dạy con kiểu gì mà hay như vậy.

Ngoài ra, mình cần giúp hai con của mình có được một tuỏi thơ đúng nghĩa là tuổi thơ chứ không phải là học hành thi cử cho tương lai và cả cho niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Các con cần có thời gian rảnh để tận hưởng tuổi thơ chứ không phải lao ngay vào “Đường Đua Của Những Con Chuột – Rat Race” với gánh nặng học hành, thi cử, trường chuyên, lớp chọn, thành tích,… ngay từ nhỏ. Chúng mình đã được chơi với bùn, với đất, với cát, … vậy các con của mình cũng phải có quyền đó. Tuổi thơ của các con mình cần được gần gũi với thiên nhiên, cần có môi trường sống đầy tình yêu, tình thương, sự quan tâm, giúp đỡ, …, và thanh nhàn. Chúng mình cần phải làm bạn được với con. Tuy nhiên, mình cũng cần trang bị các kiến thức và kỹ năng cần thiết để các con bước vào đời sau này. Để làm được việc này, sẽ là rất khó nếu chúng mình có cuộc sống bận rộn, quay cuồng với tiền tài và danh lợi. Do vậy, gần đây mình cũng nói với vợ rằng: giờ công việc nhiều hơn trước (do giờ vợ mình phải lo dạy ở trường nữa chứ không chỉ dạy ở nhà như hồi ở Hà Nội) nên cần sống TỐI GIẢN, hãy giảm tải công việc bằng cách không áp lực vào việc kiếm tiền nữa. Vợ hãy tập trung vào chất lượng, nhưng ít nghĩ hơn về công việc và số tiền kiếm được mà hãy dành thời gian tĩnh tâm, nghỉ ngơi nhiều hơn cho khoẻ. Nhà chúng ta cần ưu tiên cho sức khoẻ và cuộc sống an lành yêu thương, quan tâm, giúp đỡ, thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau nhiều hơn. Nhờ vậy chúng mình sẽ thảnh thơi hơn để yêu thương và giúp đỡ các con.


6. Tình cảm của những người trong họ hàng hai bên.

Qua biến cố này, mình cảm nhận được sự yêu thương, lo lắng, quan tâm thực sự của những người trong họ nhà mình cũng như những người bên nhà vợ mình. Vì điều kiện lớn tuổi, ở xa, các cô bác chỉ có thể gọi điện hỏi thăm, đặc biệt là động viên bố, mẹ, anh trai mình cố gắng chăm lo cho mình. Cô ở trong Đà Nẵng thì cũng đã chuẩn bị kịch bản khăn gói quả mướp bay ra nếu diễn biến bệnh tật của mình tiếp tục duy trì như ngày đầu nhập viện. Khi mình qua được giai đoạn nguy hiểm thì họ gọi cho mình, thăm hỏi, động viên mình chịu khó ăn uống cho mau khoẻ. Khi họ thấy mình khoẻ dần lên, họ rất vui mừng, động viên mình ăn uống tẩm bổ cho mau chóng bình phục. Có người thì lại thể hiện sự quan tâm của họ qua việc MẮNG mình. Ông anh con bác tranh thủ vào thăm một buổi chiều, vừa mắng vừa chuyện trò động viên. Vào cuối tuần đầu tiên, khi sức khoẻ mình bình phục khá tốt rồi, có cô em bên nhà vợ cũng tranh thủ cuối tuần chạy xe máy 30km sang thăm anh. Ngồi nhìn anh khoảng 10 phút, vừa lắc đầu vừa mắng, sau đó xin phép về vì chiều muộn, đường xa, con nhỏ, mưa bão đang về. Tuy bị mắng, mình cảm nhận được tấm lòng của họ. Họ quan tâm đến mình thật lòng mới buồn về hành động dại dột của mình đến như vậy. Hai đứa em nhà vợ ở dưới quê đi mấy chục km lên thăm anh, thăm hỏi, động viên, rồi len lét ra về, vừa đi xuống vừa tranh thủ nói chuyện thêm với vợ. Hai vợ chồng cô em nhà vợ vào viện thăm mình, ngồi chơi với nhà mình cả buổi tối, vừa nói chuyện với anh, xem chị dạy học online trong viện, xem các con nhà mình chơi và chuyện trò với bạn Rachel. Hai em nói: nhà anh chị đúng là khác người, nhưng nhìn hai con chơi với tây mà thèm. Các chị bên nhà vợ đã có mặt giúp đỡ ngay từ đêm mình nhập viện. Các chú, cô, thím và một số anh em bên nhà vợ mình nữa, đã quan tâm, động viên mình. Mẹ của chị cọc chèo cũng tranh thủ vào thăm hỏi và chia sẻ kinh nghiệm ở viện khi đưa chồng đến viện chạy thận định kỳ. Em Dương đã vào ngủ với mình hai đêm để phụ nếu mình cần. Em Thiêm đã hỏi han các mối quan hệ trong ngành y tế để đưa ra lựa chọn tốt nhất cho nhà mình ngay từ khi đang cân nhắc nên nhập viện nào. Em Châm đã giúp đỡ mình trong viện, ….


7. Gia đình nhà chị vợ mình, anh cọc chèo và mẹ.

Nếu không có sự giúp đỡ rất nhiệt tình của gia đình chị gái của vợ mình, có nơi ăn chốn nghỉ đàng hoàng ở nhà họ, thì lần này bố mẹ và anh mình đã phải vất vả hơn rất nhiều trong việc chăm sóc cho mình. Anh cọc chèo cũng vào viện chăm lo, đưa cơm cháo vòng ngoài, phụ trông mình ban đêm. Chị gái của vợ mình thì lo sắp xếp người vào trông phụ buổi đêm cho mình trong những đêm đầu khi mình còn yếu, lo mua bán và nấu nướng cho mình ăn thêm hàng ngày. Mẹ của anh cọc chèo đã hơn 80 tuổi rồi, không đi thăm cháu được nhưng ngày nào cũng hỏi han về tình hình sức khoẻ của mình. Mình cảm nhận được sự quan tâm của bà đến mình bằng tấm lòng chân thật. Ngày thường thì mình cũng đã thấy bà quý mình rồi.


8. Các bạn bè của mình.

Trước khi biến cố xảy ra, trong những cuộc hội thoại có liên quan đến việc phải di chuyển thì mình có nói với rất ít người rằng “mình đang trong thời kỳ thanh lọc đặc biệt nên không đi đâu được, một tháng sau sẽ tính”. Khi biến cố này xảy ra, mình không thông báo cho ai cả, ngoại trừ 2 người bạn mà khi mình qua giai đoạn nguy hiểm, khi sức khỏe cho phép mình có thể check điện thoại, mình mới báo (đêm thứ 3 từ ngày nhập viện). Tuy nhiên, có một nhóm bạn – mình đã chơi với họ từ hồi cùng học Đại Học tại chức trong Sài Gòn – đã CẢM NHẬN được sự việc không bình thường của nhà mình.

Trong nhóm này phần lớn các thành viên ít tuổi hơn mình và là người gốc bắc. Khi mình còn chưa về Hà Nội thì chỉ có một vài người đã có gia đình, còn lại chủ yếu là thanh niên độc thân. Chúng mình thường tụ tập khi rảnh và đi du lịch bụi cùng nhau – du lịch của người ít tiền, đi bằng xe đò, ăn ngủ tạm bợ, vui chơi là chính. Mình thì ít tụ tập với họ hơn vì mải mê học hành, đặc biệt là mục tiêu Toefl nó đòi hỏi việc đầu tư khá nhiều thời gian và tiền bạc, nhưng đi du lịch bụi thì không bao giờ thiếu mình. Với nhóm bạn học trong Sài Gòn này, mười mấy năm qua kể từ khi mình tách đàn về Hà Nội cưới vợ, mình gần như chỉ có thể giữ mối liên hệ với nhóm qua online. Vì không dư dả về tài chính nên trong mười mấy năm mình chỉ vào Sài Gòn một lần và cũng chỉ tụ tập đông đủ với họ được một lần. Trong nhóm có hai nhà cũng cho con học tiếng Anh với vợ mình.

Sau cái ngày thứ 10 nhịn khô, nhớ tối ngày thứ 10 đó, đặt chuông 12 giờ rồi nhờ vợ lấy cho một cái tách, đúng 12 giờ mình sẽ bắt đầu uống tách nước đầu tiên sau 10 ngày không uống nước. Mà tài thật, 10 ngày không uống nước nhưng mình vẫn đếm đi tiểu được 8 lần trong ngày thứ 10 đó. Cứ ngỡ chén nước đầu tiên sau 10 ngày không uống sẽ ngon lành lắm, nhưng HỠI ÔI, đời nhiều khi không như mình nghĩ, chén nước đầu tiên tưởng ngon mà UỐNG KHÔNG VÀO nổi, NGANG PHÈ PHÈ. Lúc này dường như cơ thể và nước đã ở hai tần số khác nhau, mình KHÔNG THỂ UỐNG NƯỚC VÀO ĐƯỢC.

Ngày tiếp theo, đó là ngày chủ nhật, nhóm bạn trong Sài Gòn đó – bây giờ đã có thêm các thành viên là các ông xã bà xã và con cái của các thành viên cũ – tụ tập chơi và ăn ở nhà một cặp vợ chồng là bạn là em trong nhóm. Họ gọi video cho mình, muốn được chia sẻ những giây phút vui vẻ của họ với mình, vì trước đó đã có những lần mình nâng ly online với họ trong một số cuộc vui của nhóm như vậy. Nhưng cả ngày này họ không thể liên lạc được với mình. Ngày này là ngày mình đang tìm cách làm sao để đưa được nước vào cơ thể qua đường miệng, cũng là ngày mình cảm thấy mệt nên không bật wifi cho điện thoại. Ngày hôm sau, khi hai nhà cho con học nhà mình nhận được thông báo từ trợ giảng của vợ mình rằng cô Hoa sẽ nghỉ dạy một tuần thì họ đã cảm nhận được là đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra với gia đình nhà mình. Họ liên hệ với vợ mình và đã nắm được tình trạng sức khoẻ của mình. Trong group Zalo của nhóm đã có rất nhiều tin nhắn về mình, cho mình, … Những dòng tin nhắn này, vào đêm thứ 3 ở viện, khi đã qua cơn nguy kịch và có thể check tin nhắn, mình đọc chúng mà cảm nhận rõ sự quan tâm, yêu quý, tình cảm chân thành của họ đối với mình. Chúng đã làm mình rất xúc động. Mình nhận thấy, những người bạn chân thành thì đâu có cần phải gặp nhau nhiều, đâu phải đi ăn nhậu với nhau nhiều mới là bạn đâu. Mười mấy năm chỉ gặp nhau một lần – với nhiều thành viên trong nhóm -, vài lần – với vài thành viên trong nhóm – nhưng tình cảm chân thành dành cho nhau vẫn lớn như khoảng cách giữa Hà Nội – Sài Gòn vậy.

Em Long, một người em mới chơi với mình được vài tháng, cũng là chồng của bạn vợ mình. Em này trước học và làm việc ở bên Tiệp một thời gian dài mới về nước. Em là một người thẳng tính. Em nói với mình: em là thằng THẲNG THẮN không lòng vòng và KHÉO MỒM, mà những thằng THẲNG THÌ THƯỜNG THẬT và họ cũng thường CÓ GIÁ TRỊ của họ. Chơi với em lâu thì anh sẽ thấy giá trị của em. Trước khi biến cố này xảy ra, do mới về vùng đất này sinh sống nên nhiều thứ mình không biết, mình cũng hỏi và nhờ em hỗ trợ khá nhiều và em cũng đã giúp đỡ mình rất nhiệt tình. Khi biết tin của mình, em đến viện và tìm cách kết nối thông tin với những người quen ở trong viện để nắm được tình hình của mình đang được các y bác sĩ đánh giá như thế nào. Gặp mình khi mình đã tỉnh, em nói: anh nhá, nay em nói nhẹ nhàng thôi, nhưng khi nào anh khoẻ thì em sẽ xả cho anh biết thế nào, đúng là không thể chấp nhận được. Trong quãng thời gian ở viện em thường đến chơi và giúp đỡ khi mình cần. Kể cả khi về nhà, buổi tối đầu tiên mà mình tìm cách xử lý nạn muỗi trong nhà ông bà ngoại, mình cũng phải yêu cầu sự hỗ trợ của tổng đài 1080 này. Em đã giúp đỡ mình rất nhiệt tình, hướng dẫn các giải pháp mà em biết, giới thiệu bạn tới khảo sát lắp lưới chống muỗi, tìm tòi và cân nhắc xem mua đèn bắt muỗi nào cho mình mà ngon bổ rẻ nhất. Đúng là cái thằng THẲNG THẮN này có GIÁ TRỊ thật 😊 .

Em Jacob là một trong hai người bạn mà khi sức khoẻ cho phép check điện thoại mình đã thông báo tình hình sức khoẻ của mình với em. Jacob và Rachel là cặp vợ chồng rất trẻ người Mỹ mà chúng mình mới giao lưu với họ vài tháng gần đây. Jacob sang Việt Nam giảng dạy ngôn ngữ ở một trường Đại Học, Rachel đang hoàn thành chương trình Đại Học của mình ở bên Mỹ qua việc học chủ động và nộp bài online. Chúng mình quen hai vợ chồng trẻ này qua một giáo viên người Mỹ khác là bà Kathy, bà đã về nước từ đầu hè. Thỉnh thoảng nhà mình sang nhà Jacob và Rachel chơi, họ cũng vậy, thỉnh thoảng sang nhà chúng mình ăn cơm. Mình thường nấu và mời họ ăn những món ăn dân dã của Việt Nam, giới thiệu cho họ đây là món gì và nó có tốt cho cơ thê không. Có câu chuyện hơi vui mà Jacob kể, năm ngoái, khi mới sang Việt Nam, hai vợ chồng có học tiếng Việt từ một cô giáo dạy Ielts. Học hành một thời gian và nắm được chút ít từ vựng tiếng Việt thì họ nghỉ. Jacob nói: trong giờ học, cô giáo hay dành thời gian nói tiếng Anh với họ, rồi họ thắc mắc rằng: hay nhỉ, sao cô giáo học tiếng Anh từ mình mà không mất tiền trong khi hai vợ chồng mình lại mất tiền học tiếng Việt từ cô giáo 😊 . Jacob và Rachel là những người theo đạo Thiên Chúa, Jacob tự nhận sứ mệnh truyền giáo khi sang Việt Nam. Mình thường nói chuyện với Jacob và tìm hiểu thêm về Thiên Chúa Giáo. Qua sự khích lệ của em, mình đã tiến hành đọc cuốn “Bible is True”, đây là một trong hai cuốn sách về Kinh Thánh đã nằm trên giá sách của mình khá lâu mà mình chưa thể sắp xếp thời gian để đọc. Buổi gặp nhau gần đây nhất của chúng mình là bữa cơm tối ở nhà mình, cũng là đang trong quá trình nhịn ăn của mình. Chúng mình đã nói chuyện về việc nhịn ăn/Jeune của mình. Em có nói với mình rằng em biết về phương thức Fasting này và nó rất là nguy hiểm. Khi nhận được tin nhập viện của mình, Jacob đã liên hệ với vợ mình và sắp xếp thời gian tối đó hai vợ chồng cùng đến thăm mình ngay. Họ đến thăm mình cùng một bó hoa hồng trắng cỡ vừa phải mà mình thấy những bông hoa rất đẹp. Những bông hoa hồng trắng tinh khiết như tâm hồn và tình cảm chân tình của họ với mình vậy. Jacob nói: em không biết văn hoá Việt Nam thường làm gì khi đi thăm người ốm, em cứ tặng anh bó hoa như bên Thiên Chúa Giáo và văn hoá của chúng em vậy. Ngoài ra, trong bó hoa còn có một cái thiệp nhỏ bao gồm một thiệp với nét viết tay tiếng Việt của em và một cuốn sách nhỏ nhưng nhiều ý nghĩa đáng suy ngẫm với tựa đề VỀ ĐÂU? MÌnh thấy ấn tượng với cuốn sách này và đã đọc xong nó ngay trong 2 – 3 ngày ở trong viện. Sau đó Rachel có đến chơi với các con mình ở viện, và khi về nhà được vài ngày nhà mình cũng đã mời các bạn ấy đến cùng làm Piza với nhau rất vui vẻ, đầm ấm.

Cuốn sách nhỏ VỀ ĐÂU có gì mà lại gây ấn tượng với mình đến thế nhỉ! Tóm lược, nội dung cuốn sách nói về một chuyến xe van bít bùng, trong đó chỉ có tài xế và một vài người bảo vệ biết được chuyến xe sẽ đi VỀ ĐÂU, còn lại toàn bộ hành khách trên xe đều không biết là mình sẽ được đưa VỀ ĐÂU. Cuộc đời con người cả khi sống và chết đi cũng vậy, cũng không ai biết được mình sẽ đi VỀ ĐÂU, đặc biệt là sau khi CHẾT. Vậy hỏi, THEO ĐUỔI DANH LỢI rồi cuối cùng đi VỀ ĐÂU? Đoạn này mình nhớ đến trường hợp anh Hoàng Nam Tiến và cả huyền thoại Steve Jobs, mải mê với sự nghiệp mà quên chăm sóc bản thân mình dẫn đến việc ra đi khi tuổi chưa già. Chắc chắn tất cả mọi người, kể cả anh Tiến và huyền thoại Jobs cũng không biết được là sau khi CHẾT hai người này đã được đưa VỀ ĐÂU. Nội dung cuốn sách, ảnh bìa cuốn sách, và cụm từ “VỀ ĐÂU” đã gây ấn tượng mạnh với mình, vì chúng có sự tương đồng với cuộc đời đã trải qua của mình.

Trong hai lần đi tù, mình cũng đã từng ngồi trong những chuyến xe Van bít bùng kia và không biết là được chở Về Đâu, thậm chí đến địa điểm rồi mà vẫn còn không tin. Đó là lần đi tù thứ 2 trong đời, mình được chuyển từ trại tạm giam Hoả Lò đi trại cải tạo Thanh Xuân. Trại cải tạo Thanh Xuân là một trại ở gần Hà Nội thời đó, yên bình và lao động nhẹ nhàng hơn so với các trại cải tạo ở xa rất nhiều. Các trại ở xa thường phải lao động nặng như làm gạch, làm đá, đặc biệt các trại từ Ninh Bình đổ vào phía trong. Thường về được trại Thanh Xuân phải là những gia đình có mối quan hệ trong ngành tốt, hoặc gia đình có nhiều tiền để lo chạy chọt. Nhà mình thì lại không có hai thứ đó, nên khi bước chân vào cổng trại, mình nghĩ chắc họ đưa nhầm mình đến đây, rồi sẽ lại đưa quay trở lại như một số trường hợp hãn hữu mà mình nghe mọi người nói chuyện trước đó. Nhưng may mắn cho đời mình, lần đó họ lại không nhầm.

Hồi mới lớn, cụ thể hơn là bắt đầu vào cấp ba, mình hay lêu lổng chơi với bạn bè và về nhà rất muộn sau mỗi buổi học. Thông thường, trường học sẽ tan muộn nhất là vào 5h chiều, bố mẹ mình cho mình về muộn nhất là 7h tối (thế đã là xuống nước với mình rồi), nhưng mình toàn ngoài 9h tối mới về. Cứ về đến nhà là mình ăn đòn, nhưng mai mình lại thế. Rồi những thứ ngang bướng khó bảo khác nữa. Do vậy, việc chạy vùng ra khỏi nhà vào khoảng giờ đi ngủ của mọi người để tránh ăn đòn với mình là bình thường. Bố mẹ mình thường nói: con người ta chạy ra khỏi nhà tránh đòn rồi nó về, con nhà mình nó đi luôn. Những lần đi luôn đó là mình lang thang một mình ngoài phố cả đêm. Có lần, vào mùa hè, trên người có mỗi cái quần xà lỏn, ngồi yên thì muỗi đốt, đi lại thì mỏi và mệt mà vẫn phải thơ thẩn giữa các con phố không người với ánh đèn đường màu vàng mờ ảo (đèn đường hồi đó không sáng trắng như bây giờ), phía trước là các con phố dài sâu hun hút. Những lúc như thế này, mình cũng đã không biết rồi mình sẽ đi VỀ ĐÂU?

Khi bị xử án 8 năm 6 tháng tù, mình đã không thể biết được tương lai liệu mình có sống được qua 8.5 năm đó không, nói chi là biết được cuộc đời mình sẽ đi VỀ ĐÂU.

Sau 7 năm 1 tháng ngồi tù lần thứ hai – được giảm 1 năm 1 tháng –, mình đã về nhà vào tháng 11 năm 2004 với căn bệnh lao phổi đang điều trị dở. Thời gian mới về này, mình có trông coi một quán internet cho một người anh họ nhà chị dâu. Tiếp xúc với các sinh viên nam thanh nữ tú lúc nào cũng phơi phới với tương lai tươi sáng phía trước, soi lại bản thân mình mà buồn. Hồi đó, mình chỉ ước có một công việc gì cũng được, sáng đi làm ngồi con xe máy cũ cũng được, đút túi cái điện thoại cục gạch giống mọi người, chiều về chơi bời vui vẻ kiểu thanh niên xíu rồi tối đi ngủ, mai lại đi làm tiếp. Nói chung là mong ước được như một thanh niên bình thường thời đó thôi mà cũng không được. Trông coi quán internet là công việc nhẹ nhàng, phù hợp với tình hình đang chữa bệnh lúc đó, nhưng phải làm theo ca, có ngày mình trông ca ngày, có ngày trông ca đêm. Lương thì không được bao nhiêu, lại đang điều trị bệnh lao phối nên mình cũng không đi được đâu xa. Rồi mình cũng phấn đấu, đăng ký và ôn thi hệ Tại Chức trường ĐH Thương Mại, nhưng kết quả quá thấp, đặc biệt môn toán được có 1 điểm ☹ . Nhiều đêm đi làm về, lên giường ngủ, vắt tay lên trán không thể ngủ nổi, tư duy mông lung: không biết cuộc đời mình rồi sẽ VỀ ĐÂU? Ngày đó, hồi thiên hạ còn đang chat chit vui vẻ và rộn ràng với nhau bằng các cửa sổ chat Yahoo, mình lập nick chat đầu tiên cho mình là “lenh_denh_00” – thể hiện rõ hiện trạng đang trôi nổi giữa dòng đời và không có bất kể thứ gì: kiến thức, kinh nghiệm xã hội, kỹ năng, … Lúc này, tâm trạng của mình giống hệt với bức ảnh bìa của cuốn sách VỀ ĐÂU – một người đang chèo chống trên một con thuyền nan trống rỗng giữa dòng nước mênh mông.

Kiên, người bạn thân từ hồi ở trong trại với mình, cũng là người thứ hai trong hai người bạn mình đã thông báo. Đây là một trong số rất hiếm bạn từ hồi còn trong tù mà mình còn giữ mối quan hệ, mà lại là bạn thân. Có thời gian, hai thằng chỉ ở cách nhau một cái hồ, chỉ khoảng gần 1km, nhưng cả năm chả gặp nhau buổi nào vì thằng nào cũng bận cơm áo gạo tiền. Nhận được tin từ mình thì bạn đang chở khách ở tỉnh, đến khi về Hà Nội thì ngày hôm sau bão về, mặc dù đã hỏi chuyến xe để di chuyển 100km đi thăm mình nhưng bạn cũng phải huỷ. Bạn tính khoảng 3 – 4 hôm sau tan bão sẽ đi thăm mình, nhưng mình thấy giọng điệu có vẻ sốt ruột. Ngay ngày sau đó bạn vào viện thăm mình dù Hà Nội đang mưa ngập từ sáng. Đúng là bạn thân lâu năm có khác, vào gặp mình bạn nói: bạn không cần phải nói gì đâu, anh em mình biết tính nhau rồi mà. Tôi cũng thế, đã quyết làm rồi thì ĐỪNG AI NGĂN CẢN. Đúng là “được lời như cởi tấm lòng”, từ ngày vào viện chỉ có người trách chứ chưa có ai thấu hiểu được mình, đặc biệt, nếu ai cũng hiểu thế này thì vợ mình đã không bị áp lực trách móc rằng “để chồng thế mới đưa vào viện”. Bạn chơi với mình rồi sau đó sang nhà vợ mình thăm hỏi ông bà ngoại rôi cùng bố mẹ mình về Hà Nội luôn lúc đầu giờ chiều. Chiều đó Hà Nội lại ngập trong biển nước, nước nhiều như tình cảm của chúng mình vậy.

Em Điễn, một người bạn mới quen được khoảng một tháng ở chỗ nhà mình thường ra tập thể dục và tắm nắng vào buổi sáng. Khi mới gặp em này, mình thấy cởi trần mặc quần xà lỏn và đi chân trần, biết ngay là cùng đội sống thuận tự nhiên rồi. Em này lại còn là Bạn Đồng Chanh, cùng trong hội Chanh Liều Cao nữa. Nói chuyện thì em chia sẻ, trước kia bị bệnh dạ dày và trào ngược dạ dày dẫn đến viêm họng, viêm phế quản,… mỗi tháng phải lên viện khám và mất 2tr tiền thuốc cho việc chữa trị. Cho đến khi biết uống nước cốt chanh lượng lớn vào buổi sáng khi bụng đói, em uống được khoảng hơn 2 tuần thì khỏi bệnh, giờ mỗi sáng em uống 200ml nước cốt chanh (khoảng 10 quả), và giờ em đã có thể uống rượu bia giao lưu với bạn bè được. (Clip phỏng vấn em để ở cuối bài hoặc comment). Em làm nghề môi giới bất động sản, nói chuyện với nhau thì thấy hai anh em có nhiều mối quan tâm chung: sống thuận tự nhiên và tự chữa lành, chứng khoán, forex (em đã từng thua forex tiền tỉ, may sau gỡ được gần hết, từ đó sợ mất dép). Do vậy, mối quan hệ của hai anh em ngày càng gần gũi hơn. Buổi sáng cái ngày mình vào viện, em đến nhà để đưa mình đi chút công việc của mình. Khi vào nhà, thấy mình yếu, em có hỏi han và sau đó gọi điện cho các mối quan hệ của em để tìm người có thể truyền nước cho mình khi mình nhờ em. Em đã theo dõi quá trình truyền nước của mình. Sau đó, em đã vào viện cùng mình và vợ mình, hỗ trợ và động viên cả mình lẫn vợ mình khi nhập viện. Vợ nói: mới vào viện em sợ lắm, may có anh Điễn vào cùng. Lúc thì anh ấy động viên em là: anh ấy vào đây có bác sĩ lo rồi, không sao đâu, lúc thì anh ấy vỗ vai chồng động viên là vào đây có bác sĩ rồi, anh yên tâm nhé. Vợ mình bảo lúc này vẫn có lúc mình tỉnh nhưng chỉ thều thào hoặc gật hay lắc đầu, nhưng mình thì không nhớ gì cả. Những ngày sau em cũng thường gọi điện hỏi thăm tình hình sức khoẻ của mình. Đúng là lần này gặp nạn mình đã may mắn gặp được những người tốt, trong đó có em Điễn. Dù mới chơi với nhau nhưng mình cảm nhận tình cảm của em rất chân thành, chân tình như ly nước cốt chanh buổi sáng – Trong, Xanh và Cực Kỳ Hữu Ích.


9. Các chị em giáo viên dạy cùng trường với vợ mình.

Trước kia, khoảng hơn 10 năm, vợ chồng mình chỉ ở nhà nghiên cứu và dạy học. Vợ mình ban ngày thường dành thời gian nghiên cứu và học tập, thêm chăm con nhỏ. Mình chạy công tác hậu cần, marketing, bán hàng online kiếm tí phụ bỉm sữa, … Từ đầu năm nay, nghe bên ngoại rủ rê, vợ mình về dạy ở một trường ở một vùng nửa quê nửa tỉnh, vậy là đoàn rơ moóc 3 thành viên còn lại trong gia đình cũng nối đuôi theo đít. Do tự do tự tại quen rồi, hồi đầu mới vào trường dạy học vợ mình cũng đã bị nhiều áp lực lắm. Áp lực từ trên xuống dưới, sợ từ giáo viên đồng nghiệp cho đến học sinh. Mình bảo vợ: đường quang không muốn đi lại đi chui vào bụi rậm 😊 . Nhưng dần vợ mình cũng quen, cũng bắt đầu có niềm vui từ cộng đồng chị em giáo viên trong trường. Mình thấy niềm vui đó tăng dần theo dòng thời gian. Nghe tin nhà mình có biến, các chị em, từ cấp cao đến đồng nghiệp đều rất hỗ trợ, động viên, trong đó có một số chị thân và bên công đoàn đã tới viện thăm hỏi và động viên mình. Mình rất biết ơn các anh chị em cán bộ giáo viên trong trường vì tình cảm giữa các anh chị em với nhau đã tạo ra môi trường giao tiếp, cọ xát, học hỏi, …, đã tạo ra niềm vui mới cho vợ mình thay vì chỉ ở nhà nghe ông già hơn 12 tuổi lẩm bẩm – đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành.


10. Goden – cô cún nhà mình đang nuôi.

Đây là con chó phốc hươu lai đời F mấy nhà mình mua về nuôi từ một năm trước. Khi còn bé, do nó hay đái, ị trong nhà nên mình hay đánh nó. Hồi đó mình nghĩ rằng đánh nó là có thể rèn được cho nó vào khuôn khổ. Mình thường ấn nó nằm xuống, dí mũi nó vào bãi nước tiểu hay bãi phân mà nó vừa ị (vì giống chó nhỏ nên nó ị cũng nhỏ), bắt nó nằm yên, bực quá thì lấy chổi đánh vào mồm. Có những hôm nó trèo lên tầng, chui vào phòng có đệm, rồi leo lên đệm ị. Những lần này mình đã không kìm chế được, đánh rất đau, có hôm thấy bầm cả máu mắt. Thời gian này vợ con mình kêu ca về những hành động bạo lực trong gia đình của mình nhiều lắm. Mình cũng thấy vậy, cũng thấy là việc đánh chó như thế chỉ mang lại những điều không hay cho mình, cả về tâm linh của mình lẫn sự độc hại cho môi trường gia đình nhà mình, và đau đớn cho nó. Nhưng lúc bực quá, mình không sao kìm chế được việc đánh nó. Sau này, cậu em Long sang chơi – Long đã từng đam mê chơi chó – em nói: trẻ con nuôi mấy năm mà còn đái ị lung tung, con chó anh nuôi mấy tháng làm sao mà nó biết được gì nhiều. Sau đó nhà mình chuyển đi ở ngôi nhà khác, cho nó ở ngoài sân, từ đó không còn cảnh ị đái của chó và cảnh bạo lực ở trong nhà nữa. Sau này khi hai chủ tớ đi bộ với nhau, mình ngẫm: đúng là cái TỘI của mày là cái NGHIỆP của tao, trót làm thế rồi thì tao sẽ chăm lo cho mày cả đời hết mức có thể của tao vậy.

11 ngày ở trong viện không biết nó có nhớ mình không mà khi mình vừa bước chân vào cổng khi từ viện về nó cứ nhảy chồm vào mặt mình. Các con bảo nó làm như thể cứ nhảy lên hôn vào mặt ba vậy. Lúc đó mình ngồi mà nó cứ chồm mạnh vào mặt làm mình xíu thì ngã ngửa. Đúng là giống chó cũng có nhiều tình cảm thật.


VII. Những điều học được, kinh nghiệm rút ra, sau kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày và trải nghiệm bệnh nhân nặng ở bệnh viện:

1. Về việc Nhịn Ăn Dài Ngày:

– Cảm giác vật vã do đói, thèm ăn, … sẽ diễn ra trong 5 ngày đầu của kỳ Nhịn Ăn. Đây chỉ là đói giả, như cơn vật của người nghiện ma tuý, rượu, thuốc lá, …


– Từ ngày 5 – 7, cơn đói giả hết. Lúc này cẩn trọng khi đang nằm mà đứng dậy, rất dễ bị hoa mày chóng mặt và ngã. Mình đã bị suýt ngã 2 lần, may bám được vào bàn, nhưng lần thứ ba thì ngã lăn quay, bươu đầu, đổ cả quạt.


– Khi Nhịn Ăn đến hơn 20 ngày, mình vẫn đi bộ thể dục, thỉnh thoảng đi chợ, đưa con đi học, nói chung là vẫn sinh hoạt bình thường, chỉ là tránh những việc nặng. Đó là còn có những ngày Nhịn Khô – từ ngày thứ 17 -, nếu vẫn uống nước thì mình thấy rằng vẫn có thể sinh hoạt nhẹ nhàng bình thường. Có anh trong miền nam, ngày Nhịn Ăn thứ 17 vẫn đi bộ 52km (link clip cuối bài hoặc ở bình luận).

– Không NHỊN KHÔ quá lâu, có thể dẫn đến hậu quả như mình. Tùy thể trạng của mỗi người mà khả năng Nhịn Khô có thể dài ngắn khác nhau. Với kinh nghiệm của mình, trong những ngày Nhịn Khô hãy vẫn thử uống nước 1 – 2 lần trong ngày để chắc chắn rằng cơ thể vẫn có KHẢ NĂNG UỐNG NƯỚC VÀO.

– Hết sức cẩn thận với Cảm Lạnh. Khi Nhịn Ăn, lớp thịt trên cơ thể giảm đi đáng kể. Lớp thịt này mình thấy cũng giống như lớp áo chúng ta mặc vào để giúp giữ ấm cho cơ thể, phần quan trọng cần giữ ấm nhất là các cơ quan nội tạng. Khi lớp thịt giảm đi, cũng như chúng ta cởi bớt quần áo ra, lúc này thiếu quần áo ấm thì cơ thể dễ bị nhiễm lạnh và tốc độ nhiễm lạnh cũng nhanh hơn khi mặc nhiều quần áo. Việc bị nhiễm lạnh SUÝT CHẾT cũng đã được đề cập đến trong một ví dụ điển hình trong cuốn “Tuyệt Thực Đi Về Đâu”. Sau khi ở viện về, mình cũng có một lần tắm xong, chưa kịp mặc quần áo thì bị nhiễm lạnh. Từ lúc đó đến đêm, cơ thể cứ lạnh dần lên. Đêm ngủ, mùa hè mà mặc quần áo dài, đắp vỏ chăn mà vẫn thấy lạnh. Lúc này mình mới đi tìm dầu cao để bôi mà không thấy đâu, nhà có con nhỏ nên nhiều khi không thể thấy thứ mình cần, cũng đêm hôm rồi nên mình không muốn nhờ vợ đi tìm mua. Nửa đêm, lạnh quá, mình dậy lục lọi ở dưới gầm giường thì mò ra lọ cao sao vàng to. Mừng như bắt được vàng, bôi lòng và mu bàn chân bàn tay, ngực, cổ, mũi, thái dương. Bôi xong, người ấm lên, được luôn giấc ngủ ngon từ lúc đó. Trong cuốn “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” cũng có nói rằng: người Nhịn Ăn Dài Ngày nên giữ ấm, ở trong phòng kín, khi cần thì có thể vào phòng kín lau người bằng nước ấm thật nhanh. Phòng Nhiễm Lạnh là điều mà mình muốn nhấn mạnh với người có dự định Nhịn Ăn Dài Ngày HẾT SỨC LƯU TÂM.


– Táo Bón. Đến thời điểm này thì mình thấy những người ở trong sách lẫn những người mà mình đã trao đổi trong một Group Zalo về việc xử lý thế nào khi Táo Bón trong kỳ Nhịn Ăn đều đã trải qua hiện tượng Táo Bón rất lâu. Trong Group Zalo thì mọi người chọn giải pháp Thụt Tháo Đại Tràng bằng việc bơm nước vào Đại Tràng để nước cuốn phân ra, nhưng trong sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” thì khuyên không nên làm những việc như thế vì nó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả mong muốn của kỳ Nhịn Ăn. Trong sách viện dẫn có người Nhịn Ăn khoảng 17 ngày (mình không nhớ rõ), sau kỳ Nhịn Ăn thì mãi mới đi ngoài được. Như vậy thì nếu không Thụt Tháo Đại Tràng, người Nhịn Ăn sẽ phải chịu đựng cảnh khổ của Táo Bón rất dài ngày. Với trải nghiệm của mình, mình cho rằng Táo Bón chính là sự dồn ứ, tích tụ các chất thải trong hệ thống tiêu hoá, thậm chí của cả cơ thể thông qua hệ thống bài tiết. Do dồn ứ lâu ngày thành Táo Bón. Mình trải nghiệm thấy cục Táo Bón trong Đại Tràng là rất nhiều, cứng ngắc. Khi mình bắt đầu làm Thụt Tháo Đại Tràng – khoảng ngày thứ 4 hoặc 5 ở trong viện, ngày thứ 33 – 34 từ ngày bắt đầu Nhịn Ăn -, mãi chúng mới ra được một ít với các mẩu phân rất nhỏ, đen xì, nén cứng. … Thêm nữa, tình trạng Táo Bón là tình trạng kéo dài chứ không phải nay cho ra sạch thì mai hết Táo Bón. Như đã đề cập ở trên, sáng ngày thứ 8 ở viện, là ngày thứ 36 tính từ ngày mình bắt đầu Nhịn Ăn, mình làm Thụt Tháo Đại Tràng liền một lúc 15 bình, cảm thấy đã sạch sẽ trong Đại Tràng rồi, nhưng sáng hôm sau, khi tiếp tục Thụt Tháo Đại Tràng 15 bình, vẫn lại ra các cục phân nhỏ, đen xì, nén cứng, như vậy. Cứ như vậy, tình trạng Táo Bón vẫn kéo dài cho tới thời điểm mình đang ngồi viết bài này – ngày thứ 19 kể từ ngày ra viện, ngày thứ 59 kể từ ngày bắt đầu Nhịn Ăn -, cứ nay sạch, mai lại cục cứng ngắc ở Đại Tràng. Ngày thứ 58 là ngày đầu tiên mình tự đi nặng được mà không cần phải sử dụng các biện pháp can thiệp. Tình trạng Táo Bón kéo dài của mình cũng có thể do mình uống thuốc bổ có chứa nhiều sắt sau khi ra viện.
Để giải quyết vấn đề Táo Bón, những ngày ở viện mình đã sử dụng biện pháp Thụt Tháo Đại Tràng, nhưng phải nói là mất thời gian và mệt. Mỗi ngày khoảng 15 bình trong khi cơ thể thiếu năng lượng – đối với người Nhịn Ăn Dài Ngày, đối với mình thì còn là người vào viện cấp cứu suýt chết – thì quả là khá mệt mỏi. Đêm đầu tiên ra viện, khi mình ở nhà ông bà ngoại, do toilet chật nên mình nhận thấy làm Thụt Tháo Đại Tràng rất bất tiện, nhưng không thể không xử lý Táo Bón. Lúc này, mình nhớ lại câu chuyện bố mình kể khi cả nhà đang trong viện. Bố bảo: chú hàng xóm nằm liệt giường được cô giúp việc chăm bệnh nhân thò ngón tay vào hậu môn móc ra những cục phân dê cứng ngắc. Lúc đó, anh Bình – con thứ hai của cụ ông 90 tuổi cùng phòng ở khoá hồi sức tích cực – cũng kể có lúc anh cũng phải dùng tay móc phân ra cho bố. À ra vậy, mình cũng phải thử dùng ngón tay móc ra xem sao. Khi mình móc ngón tay vào hậu môn thì đã gặp phải một cục cản rất cứng, mình cứ cậy dần cậy dần ra, cứ cậy ra đến đâu thì phân lại đùn ra đến đấy. Rất lâu sau, cũng phải mất khoảng gần một giờ đồng hồ mình mới móc hết được phân ra sạch hậu môn – móc sâu hết cả ngón tay giữa và thấy không còn gì. Lúc này đầu ngón tay mình cảm nhận thấy Đại Tràng sạch sẽ lắm, sờ thấy vách thịt sạch sẽ của Đại Tràng, có vẻ không có chút chất nhầy hay thứ gì bám dính vào Đại Tràng cả. Móc sạch xong thì lại gặp vấn nạn Sa bô Trê – Sa Búi Trĩ. Mình đứng trong toilet ấn mãi mà búi trĩ không chui vào hậu môn. Mình kiên nhẫn, cứ đứng ấn dần ấn dần, rồi cũng phải mất thời gian gần gấp đôi so với thời gian móc phân ra khỏi Đại Tràng thì mình cũng đã ấn được búi trĩ vào. Haiz, không khổ vì Thụt Tháo Đại Tràng thì khổ với làm sao ấn được búi trĩ vào hậu môn. Đêm hôm sau cũng vẫn vậy, mình vẫn móc tay và vất vả với việc ấn lại búi trĩ vào hậu môn ở trong toilet. Đêm hôm sau nữa thì mình nghĩ, thay vì đứng trong toilet mà vất vả ấn mãi, sao mình không lên giường mà nằm ấn, vừa đỡ phải đứng đỡ khổ, vừa không bị trọng lực dồn xuống có khi dễ ấn vào hơn. Mọi thứ sau đó đã diễn ra đúng như mình nghĩ. Từ đó mình chỉ móc tay chứ không sử dụng biện pháp Thụt Tháo Đại Tràng để đối phó Táo Bón nữa. Rồi lượng phân cứng cũng giảm dần đi theo thời gian, đến hôm nay – ngày thứ 58 kể từ ngày bắt đầu Nhịn Ăn – vẫn còn phân cứng của Táo Bón nhưng không nhiều như trước đó, đồng nghĩa với tình trạng sa búi trĩ cũng bớt nghiêm trọng dần đi. Khoảng hai tuần trở về đây, sau khi móc phân ra sạch khỏi Đại Tràng, búi trĩ chỉ ấn cái là vào lại vị trí cũ luôn.
Sau trải nghiệm trên, mình thấy giải pháp Móc Tay là tốt nhất với mình cho tình trạng Táo Bón thường xảy ra trong kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày. Nó giúp mình không bị mất sức như làm Thụt Tháo Đại Tràng. Mình thấy nó cũng thân thiện, không ảnh hưởng đến cơ thể nhiều như việc làm Thụt Tháo Đại Tràng. Việc bơm nước lượng lớn vào Đại Tràng qua biện pháp Thụt Tháo Đại Tràng ở thời điểm cơ thể còn yếu và nhạy cảm trong và sau kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày hoàn toàn có thể tác động không tốt tới kết quả mong muốn của người thực hiện Nhịn Ăn Dài Ngày. Thêm nữa, những ngày mình Nhịn Ăn mà Thụt Tháo Đại Tràng thì hệ thống Đại Tràng có hấp thụ nước mà mình bơm vào. Việc này dẫn đến là mình đã không cảm thấy khát và muốn uống nước ở những ngày này mặc dù mình đã không uống nước. Ngoài ra, mình còn hay thấy lạnh người mặc dù trời nắng nóng. Rõ ràng việc Thụt Tháo Đại Tràng chí ít cũng làm cơ thể mình Âm/Lanh Hơn.


– Cơ bắp yếu, khó khăn trong vận động và di chuyển. Sau kỳ Nhịn Ăn Dài Ngày, toàn bộ cơ thể không được khoẻ mạnh như trước, đặc biệt hệ thống cơ bắp là hệ thống mình hay sử dụng để hoạt động nhất đã bị teo lại. Ở trường hợp của mình, không những cơ bắp bị teo mà còn có cảm giác đau, rát, và tê ở vùng đùi phải và bắp tay trái dẫn đến mất cảm giác khi mình sờ vào nữa. Chúng gây ra những khó khăn trong hoạt động hàng ngày của mình, nhất là khi ngồi xổm/bệt mà muốn đứng lên. Đối với mình, việc đứng lên lúc này khá vất vả và mệt. Toàn bộ cơ thể đều yếu, mong manh, do vậy mình cũng cần hết sức thận trọng khi ra ngoài đường, tránh va chạm.

– Kém ngủ với những giấc ngủ ngắn. Từ ngày vào viện là mình ngủ rất ít, sau đó giấc ngủ kéo dài dần ra và cũng sâu dần hơn. Ba đêm đầu tiên trong viện mình đã gần như không ngủ. Đêm thứ 2 và thứ 3 cứ chợp mắt là bị ảo giác như đã kể ở trên, do vậy chỉ chập chờn tí rồi ngủ. Các đêm sau thì cũng chỉ chợp mắt được khoảng 30 phút rồi tỉnh dậy, rồi thức mãi, rồi lại chợp mắt được 30 phút, rồi lại thức, cứ như vậy. Những đêm này mình thấy dài lắm, chỉ mong nhanh hết đêm để bố mẹ đến. Cho đến khi ra viện, ở nhà ông bà ngoại, rồi một tuần đầu về nhà – ngày thứ 47 kể từ ngày bắt đầu Nhịn Ăn, ngày thứ 19 tính từ ngày được truyền chất dinh dưỡng và ăn lại – mình vẫn chỉ ngủ được mỗi giấc từ 30 – 60 phút rồi thức 30 – 60 phút, rồi ngủ lại như vậy, rồi lại thức. Sau những ngày đó thì giấc ngủ của mình cũng dài và sâu hơn, khoảng 30 phút cho đến 1.5 giờ, tỉnh dậy đi tiểu xong vào lại ngủ được luôn.


– Ngứa ngáy ngoài da. Khoảng từ ngày thứ 8 ở trong viện, trên da mình bắt đầu xuất hiện các đám mụn nước nhỏ li ti như kiểu rôm, gây ngứa khó chịu. Hiện tại cũng là tháng 10 dương lịch, thời tiết bắt đầu có gió heo may và hơi hanh khô hơn so với trước, việc này cũng đã hỗ trợ thêm cho hiện tượng ngứa ngoài da xảy ra như từ trước. Với ngứa như này, mình chỉ biết bôi vaseline khắp người và mặc quần áo che kín người để giữ ẩm cho da. Mình ăn thêm nhiều trái cây có tính âm để giải sức nóng dương trong cơ thể nữa. Mình thấy hiện tượng ngứa này là do nóng trong người nhiều hơn là do khô da.


2. Những điều học và đúc rút ra được qua quãng thời gian ở vị trí bệnh nhân nặng trong viện:

– Đi viện là cần phải có tiền. Do đó, mình cần chuẩn bị sẵn một khoản tiền hoặc tài sản có tính thanh khoản tốt (có thể chuyển ra thành tiền mặt một cách nhanh chóng) lúc nào cũng sẵn sàng nếu chẳng may người thân phải vào viện.


– Tiền không thay thế được sự chăm sóc cẩn thận, có tâm, tình yêu, tình thương, của người thân đối với người bệnh, đặc biệt người bệnh nằm liệt giường, không nói được. Qua trải nghiệm vị trí bệnh nhân nặng vừa rồi, mình thấy rằng khó mà có thể tìm được người khác ngoài người thân có đủ kiên nhẫn, tình yêu, tình thương để chăm sóc tốt cho người bệnh được. Ở trường hợp mình là bị đút ăn nghẹn, trường hợp nằm liệt giường mà không nói được thì chỉ có người thân mới thấu hiểu được người bệnh muốn gì.


– Không ai muốn chăm người già bệnh tật cả, ngay cả người làm giúp việc vẫn thích trông trẻ hơn chăm người bệnh. Do vậy, lý do bận bịu công việc thường được nêu ra để chốn tránh trách nhiệm, nghĩa vụ chăm sóc người bệnh (kể cả các ông bà già cũng viện cớ này).


– Nếu yêu thương người thân của mình mà đã tích luỹ đủ tiền cho cuộc sống của một người bình thường, mình sẽ học tập tấm gương của anh Dũng, anh Bình, dừng hết công việc để lo chăm sóc người thân trước đã. Tiền tài và công danh nhiều, chết cũng không mang đi được. Mình cần nhớ bài học của anh Hoàng Nam Tiến, huyền thoại Steve Jobs.


– Trong bệnh viện, nếu cần một dịch vụ hay tiện ích gì mà chúng đã nằm trong gói dịch vụ giường bệnh hay bất cứ thứ nào mà mình đã phải chi trả, mình sẽ yêu cầu cho bằng được. Rút kinh nghiệm bố mình (cũng là tâm lý chung của người bệnh hay người nhà của bệnh nhân): ngại va chạm, sợ bị trù oán, sợ bị trả đũa nên cứ chịu và cứ im lặng và cứ bị thiệt thòi. Người ta đặt đâu thì chịu ngồi đó, người ta cho gì thì biết thế, mặc dù mình đã chi trả cho những dịch vụ hay tiện ích hơn thế.


– Trong ngành Y mình thấy có cả: Bác Sĩ, Ác Sĩ, Lừa Sĩ, thậm chí ngay trong một người Bác Sĩ cũng có đủ cả ba tính chất này.


– Nếu mình yêu bản thân mình và yêu thương người thân của mình, mình cần UỐNG ÍT RƯỢU thôi. Ở khoa Nội 1, mình thấy phần lớn bệnh nhân vào khoa này là do uống rượu: người thì ăn uống rồi bị ngộ độc thức ăn, nhiều người bị bệnh về gan và bị xơ gan. Ngoài ra ai cũng biết rằng tỉ lệ người bị Ung Thư có lối sống uống nhiều rượu là rất cao.


– Mình cần Thận Trọng Với Các Bữa Ăn Tối Thịnh Soạn, đặc biệt là ăn ở nhà hàng. Trong bệnh viện, mình thấy mấy ca vào viện do rối loạn tiêu hoá sau khi thưởng thức một bữa tối thịnh soạn. Cách đây hơn một tháng, cậu em mình là du học sinh ở Hàn Quốc về cũng bị nằm viện sau một bữa lẩu buổi tối ở nhà hàng.


– Yêu bản thân và người thân thì mình sẽ Không Hút Thuốc. Ngoài việc ai cũng biết là người hút thuốc có nguy cơ bệnh tật về phổi và các bệnh ung thư cao hơn người thường, nằm trong viện mình thấy mấy người hút thuốc đến KHỔ và NHỤC. Gần sáng của cái đêm đầu tiên mà mình nằm ở phòng cấp cứu có một ca chảy máu dạ dày được đưa vào cấp cứu. Anh mình kể rằng thấy người ấy toàn nôn ra các mảng tiết to, sợ lắm. Sau khi sức khỏe tốt lên, người đó được chuyển lên phòng hồi sức tích cực, nhưng chỉ một hai ngày lại vào cấp cứu lại chỉ vì lý do Thèm Thuốc Lá quá. Sau khi hút thuốc lá, không biết kích ứng thế nào mà dạ dày của người đó lại xuất huyết lại và rồi lại phải vào phòng cấp cứu. Vào trong toilet chung của khoa nội 1 mình thấy nồng nặc mùi thuốc lá và rất nhiều đót thuốc lá vứt lung tung khắp nơi. Đây là do những người nghiện thuốc lá bị cấm hút thuốc ở ngoài khu vực hành lang và trong phòng bệnh nhân nên họ không còn chỗ nào để hút thuốc ngoài việc chui vào toilet. Chả biết điếu thuốc thơm ngon gì chứ mình vào trong toilet đã là không thích rồi. Ngoài ra mùi khói thuốc rất là hôi, vào hẳn phòng toilet đầy tàn thuốc thì thấy hôi mùi khói thuốc đã đành, cái phòng 1tr/ngày mình ở có toilet thông với toilet của phòng bên cạnh. Phòng mình thì không ai hút thuốc, nhưng phòng bên cạnh thì có, nên bên phòng mình cứ mở cửa của khu vực toilet ra là mùi thuốc hôi rình bay vào phòng. Chưa biết bệnh tật hay thơm ngon ở đâu, rõ ràng người hút thuốc lá đang làm cho môi trường sống của mình và cả người thân của mình bị ám mùi hôi hám.


– Mình cần sống tốt, có ích, Yêu Thương với ít nhất là người thân trong gia đình nếu muốn có người thân đến chăm sóc tử tế khi nằm viện. Trong viện, mình chứng kiến những người 10 năm xơ gan nhưng mới chỉ bỏ rượu được 1 năm nên người thân cũng chán không buồn đến thăm nữa, hay những người cứ ở viện về vài hôm rồi lại uống rượu rồi lại vào viện làm cho người thân cảm thấy chán ngán khi nghe thấy từ vào viện. Bác sĩ kể: có những bệnh nhân vào viện mà gọi số máy nào của người thân họ cũng không đến.


3. Những điều học và đúc rút ra được, và những điều nhắc mình nhớ sâu sắc thêm sau biến cố Suýt Chết vừa qua:

– Mỗi hành động của mình mà gây ra hậu quả thì không chỉ có một mình mình gánh chịu mà cả người thân cũng phải gánh chịu nữa. Bài học này, sợi dây kinh nghiệm rút từ bé mà mãi vẫn chưa hết, từ những hậu quả đã xảy ra do nghịch ngợm hồi nhỏ, hậu quả đi tù 2 lần, lao phổi, … và lần này nữa.


– Mình cần yêu thương bản thân mình. Khi yêu thương lấy bản thân mình, mình sẽ không làm cho bản thân mình phải chịu khổ sở, không khai thác nó quá triệt để như: làm việc quá mức, uống rượu quá mức, …, và ăn no quá mức. Mình sẽ không đưa bản thân mình vào những tình huống có thể xảy ra rủi ro mà rủi ro đó dẫn đến hậu quả ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình. Đặc biệt là mình hay làm việc quá mức. Vợ mình vẫn nói mình là loại người Nghiện Làm Việc (workaholic). Mình thường mải làm việc hoặc cố hoàn thành một thứ gì đó mà lờ đi sự mệt mỏi của cơ thể. Nhớ trước kia, hồi mới xin vào một công ty ở trong Sài Gòn, khi cùng đi xuống cầu thang, sếp của công ty có nói vói mình: em biết em có gì hay không? Em được cái rất chăm chỉ. Rồi ở công ty đó sếp giao cho mình đủ thứ việc, kể cả những việc không liên quan đến chuyên môn hay công việc mình đang làm. Làm việc quá mức thì không nên đã đành, Ăn No quá mức cũng làm mình vất vả. Từ bé mình đã là một thằng háu ăn, thường ăn rất no. No đến nỗi mà có hôm ăn xong thì chỉ có chổng mông lên trời mới dễ chịu, có thời kỳ mình ăn no mà rạn cả da bụng. Ăn no như vậy thì chỉ làm hại các hệ thống nội tạng của cơ thể chứ không báu bở gì. Cũng như làm việc, các chuyên gia trong sách về ăn uống lành mạnh cũng khuyên là chỉ nên ăn 7/10 dạ dày là đủ. Trong cuốn “ The Miracle of Fasting” của tiến sĩ Bragg có một mục là “Unhealthy Lifestyle & Overeating are Killers – Lối Sống hại Sức Khỏe & việc Ăn Quá No Quá Mức là những Kẻ Giết Người”, hay “Don’t Live to Eat – Eat to Live & Be Healthy – Đừng Sống để Ăn – Ăn để Sống & Trở Nên Khỏe Mạnh”.


– Mình cần điều chỉnh lối sống, tư duy, hành vi ứng xử, … cho tốt nếu muốn vợ con mình có những thứ đó. Có câu “Nhìn Cây Sửa Đất, Nhìn Con Sửa Mình”, mình là người đàn ông lớn nhất trong gia đình, là cây trụ cột lớn nhất và cũng chính là tấm gương to lớn, gần gũi nhất đối với vợ và con. Các con sẽ học và điều chỉnh bản thân chúng được khi hàng ngày nhìn vào tấm gương này. Nếu mình sống một đằng, dạy con một nẻo thì các con rất khó có thể nghe theo.


– Tính Kiên Nhẫn. Đây là phẩm chất mà mình đã và đang cố gắng xây dựng cho bản thân mình trong nhiều năm. Mỗi lần sau khi thiền xong mình thường tự nhủ là mình sẽ là người thế nào hay như thế nào (kiểu đưa vào tiềm thức), trong đó có phẩm chất Kiên Nhẫn này. Ấy vậy mà lần này mình đã MẤT KIÊN NHẪN, bỏ qua việc chưa nghiên cứu và chưa nạp đủ kiến thức cần thiết mà đã thực hiện một việc dẫn đến Suýt Bỏ Mạng. Thật là một Sai Lầm Khó Có Thể Tha Thứ.


– Khiêm tốn, hạ cái Tôi của mình xuống. Vũ trụ là bao la, thế giới rất rộng lớn, những gì mình biết thì quả là nhỏ bé. Ấy vậy mà lắm lúc mình cũng đã huênh hoang, nổ ra trò. Đã vậy lại còn ham đúng sai, phải trái và làm ảnh hưởng đến các mối quan hệ, đặc biệt các mối quan hệ trong gia đình, làm cho gia đình mất đi sự đoàn kết, ấm cúng cần có. Mình cần phải Khiêm Tốn hơn, thu nhỏ cái Tôi/Cái Bản Ngã của mình càng bé càng tốt, cần ít đề cập đến đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất: tôi, tao, mình, … trong các cuộc hội thoại. Mình cần có tinh thần giúp/nâng đỡ hơn là tranh đúng tranh sai, cần đóng góp cho sự đoàn kết và môi trường ấm cúng trong cả gia đình lớn lẫn gia đình nhỏ.


– Sống cần có Quy/Nguyên Tắc. Trong hầu hết các lĩnh vực của cuộc sống mình cần có Bộ Quy/Nguyên Tắc hành xử cho chúng. Cũng giống như Ray Dalio trong cuốn sách “Principles – Các/Bộ Quy/Nguyên Tắc”, những Quy/Nguyên Tắc Sống của mình cũng sẽ được suy ngẫm và đánh giá lại theo thời gian để chúng có thể giúp mình tiến lên một tầm cao mới theo thời gian. Nếu mọi điều kiện không đáp ứng đủ các tiêu chí, sự việc đó sẽ không được tiến hành. (link clip tiếng Việt tóm tắt nội dung cuốn “Principle” được để ở cuối bài hoặc ở mục bình luận)

– Cái đầu cần đi trước chân tay. Hôm 3 ba con cố bê đồ từ nhà ông ngoại ra đầu ngõ để bắt xe về nhà, mình đã ép mình/cố gắng quá mức. Người thì yếu, bê nặng, chẳng may lại ảnh hưởng xương sống thì khổ. Ngẫm lại: mình thì có tiền để sẵn sàng chi trả cho những lúc như này, tại sao mình không nghĩ cách? Quanh đó có một số người làm xe ôm, mình đáng ra thuê họ bê ra thay vì phải cố gắng rồi không khéo lại hỏng người. Đúng là: Dốt + Nhiệt Tình = Phá Hoại, bởi vậy nên có câu “Một Người Lo Bằng Kho Người Làm”, hay “Lựa Chọn Đúng hơn Nỗ Lực”. Vậy nên, khi gặp khó khăn, mình cần dừng lại suy nghĩ trước thay vì cứ cố đưa thân ra chịu để rồi thân mình khổ, người thân mình khổ theo.

– Gia đình mình cần Sống Chậm lại, Yêu Thương Nhiều hơn. Câu này ai nghe cũng quen và mình cũng vậy. Hai vợ chồng hay bảo nhau là mình nên thể hiện tình thương yêu nhiều hơn, tránh không nói ra những câu từ mang tính tiêu cực với các con. Ấy vậy mà mới nói với nhau xong đã không giữ được lời, lại mắng mỏ, chì chiết con ngay được, đặc biệt những khi bận rộn, nhiều áp lực. Do vậy mình nhận ra rằng, muốn Yêu Thương thì phải sống Chậm Lại. Điều này có vẻ KHÓ. Ở thời đại tên lửa này, Vòng Xoáy Cuộc Đời – Đường Đua của Những Con Chuột/Rat Race – có vẻ ngày càng quay nhanh hơn: công việc cần hoàn thành nhanh hơn để cạnh tranh với đối thủ, giấc ngủ cần ngắn hơn nên dạy nhau cách ngủ ngắn mà vẫn hiệu quả, bài đọc cần thời gian ít hơn nên dạy nhau kỹ thuật đọc nhanh – skim và scan, ăn nhanh hơn – thức ăn nhanh, đồ ăn/uống mang đi – take away -, xe cộ cần đi nhanh hơn, vận chuyển cũng nhanh hơn – ship hỏa tốc, máy tính và điện thoại cần có tốc độ xử lý dữ liệu nhanh hơn, … và các câu nói quen thuộc với trẻ con như: nhanh lên bố mẹ còn đi làm, nhanh lên bố mẹ đang bận, hay bận không có thời gian mà ăn, … Bởi vậy, mình sẽ bỏ bớt công việc để có thể Sống Chậm Lại, Yêu Thương Nhiều hơn.


– Tiền bạc và công danh nhiều rồi cũng đi Về Đâu? Mình cần thực hành nhiều lòng Biết Ơn với những gì mình đang có, biết thế nào là Đủ để không bị hút vào sự cám dỗ của Vòng Xoáy cuộc đời – Đường Đua Của Những Con Chuột/Rat Race –, để không lao theo chơi trò đuổi bắt suốt đời với công danh và tiền bạc. Các con mình cũng vậy, mình sẽ không áp lực cho chúng việc học hành ngay từ nhỏ, để cho chúng có một Tuổi Thơ đúng nghĩa với sự nhàn tản, thanh bình.
Vòng Xoáy Cuộc Đời này ngày càng trở nên nguy hiểm và cám dỗ hơn, nó không chỉ thu hút người lớn mà giờ đây nó thu hút cả các trẻ nhỏ từ 2 – 3 tuổi vào. Ngày nay, đặc biệt là ở các thành phố lớn, mình thấy việc Thai Giáo Sớm đã được áp dụng khá nhiều, rồi việc học sớm, tiền tiểu học, trường chuyên lớp chọn ngay từ lớp 1, Đại Học danh giá, công việc công ty lớn, nhà cao, xe đẹp, du lịch, tài sản nhiều, … Vòng xoáy này lôi cuốn con người từ khi còn trẻ nhỏ, thúc đẩy con người cứ chạy mãi, theo đuổi mãi những mục tiêu lớn dần theo thời gian để được hạnh phúc cho đến hết cuộc đời. Tuy nhiên, tĩnh tâm lại thì mình thấy nhiều khi cố gắng Theo Đuổi Những Mục Tiêu lớn dần theo thời gian đó rồi để cuối cùng mình Được Gì, mình sẽ Đi Về Đâu? Trước kia, cái thời mà ai đi ô tô là giàu có, mình có nghe giới doanh nghiệp nhỏ bảo nhau rằng anh này, chị kia thời gian này bận lắm, làm ăn tốt lắm, tuy nhiên toàn phải tranh thủ “ngồi trong ô tô gặm bánh mỳ”. Hay có người bạn kể: có bà kia công danh tiền bạc đã quá đủ đầy, tuy nhiên do bận bịu công việc nên toàn đi sớm về khuya, soi camera về nhà thì thấy các tiện ích mà mình phấn đấu như bể bơi trong nhà, ghế mát xa, … toàn để phục vụ mấy người giúp việc. Rồi các trường hợp điển hình như anh Hoàng Nam Tiến gần đây, huyền thoại công nghệ Steve Jobs (mình đã rất xúc động khi nghe tin huyền thoại này qua đời) cũng đã ra đi khi tuổi chưa già với một đống công danh và tiền tài để lại. Vậy mình có nên lao vào Vòng Xoáy Cuộc Đời khi mình có đủ điều kiện đứng ngoài nó hay không!

– Dạy dỗ con cái. Quan điểm của mình với việc dạy con là “Thái Độ hơn Trình Độ”, các con mình cần có Thái Độ biết ơn, hài lòng với những gì mình đang có. Mong Muốn của con người thường là Không Giới Hạn, nếu không có thái độ Biết Đủ, Biết Ơn những gì mình đang có, các con mình có thể sẽ dành cả cuộc đời để theo đuổi những Mong Muốn lớn dần theo thời gian mà Chẳng Bao Giờ Cảm Thấy Hạnh Phúc.
Chúng cần biết tôn trọng, yêu thương, và quan tâm đến mọi người cũng như chính bản thân mình. “Tiên học Lễ hậu học Văn” – Thái Độ với cuộc Đời theo mình là Quan Trọng Nhất và là thứ mình cần rèn cho các con nhất.
Tiếp đó là Tầm Nhìn – đóng vai trò Quan Trọng thứ hai. Để có Tầm Nhìn tốt, các con mình cần đọc sách nhiều. Các con sẽ học được Trải Nghiệm, Kinh Nghiệm, Tư Duy, Bài Học, Triết Lý, … của những con người tuyệt vời mà họ đã trải qua mấy chục năm cuộc đời để đúc rút ra được. Ngoài ra, việc trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm thất bại cũng sẽ giúp các con có Tầm Nhìn tốt hơn trong tương lai.
Tiếp đó sẽ là việc học phát triển Tư Duy, đặc biệt là Tư Duy Logic. Theo mình, những môn về Khoa Học Tự Nhiên, Khoa Học nói chung sẽ giúp phát triển Tư Duy tốt cho các con. Hay ở tất cả các khía cạnh của cuộc sống nói chung, mình cần rèn con mình sử dụng cái đầu suy nghĩ trước khi làm một việc gì. Practice makes Perfect – suy nghĩ tính toán nhiều thì tư duy dần sẽ tốt.
Thái Độ với Cuộc Sống kết hợp với Tầm Nhìn và Tư Duy tốt chính là những thứ giúp các con có được những Lựa Chọn Đúng trong cuộc đời.
Cuối cùng là Kỹ Năng, Kiến Thức Chuyên Môn, các Công Cụ, Dụng Cụ, … Kiến thức chuyên môn và kỹ năng, đối với mình thì đóng vai trò là công cụ, dụng cụ. Ví dụ, một người giỏi tiếng Anh mà không có tư duy tốt để sử dụng khả năng tiếng Anh đó thì nó cũng không giúp ích được gì nhiều cho cuộc sống của họ. Nhưng với nhiều người không biết tiếng Anh mà có tư duy tốt, họ có thể dùng các app công nghệ để phục vụ họ khi làm việc gì liên quan đến ngoại ngữ, nhiều người có thể thuê những người giỏi tiếng Anh làm việc cho mình. Do vậy, Công cụ và Dụng Cụ chỉ giúp ích tốt khi các con Nỗ Lực làm một việc gì đó, nhưng điều Cốt Yếu Nhất lại là “LỰA CHỌN ĐÚNG hơn NỖ LỰC”.

– CỐ GẮNG QUÁ MỨC. Hồi đi tập khí công cở câu lạc bộ khí công Thăng Long thầy giáo có dạy: nếu mức cố gắng của mình là 10 phần thì chúng ta chỉ cố đến 7 hoặc 8 phần thôi. Điều này mình thấy rất tâm đắc và thường dạy các con mình như vậy. Không nên cố làm một việc gì quá mức, thứ quan trọng nhất là sức khoẻ, chỉ cần túc tắc làm rồi mọi việc cũng sẽ xong. Chúng ta có thể thấy rõ việc này qua so sánh tuổi thọ giữa phụ nữ và nam giới thời xưa, cái thời mà lao động chủ yếu bằng chân tay. Phụ nữ thường sống lâu hơn đàn ông, phần nhiều được cho là họ biết chia việc ra thành các việc nhỏ, cứ túc tắc làm cho đến khi xong. Ngược lại, đàn ông hay cậy sức thường cứ cố gắng làm cho xong sớm, dẫn đén sức khoẻ bị suy kiệt nhiều hơn và tuổi thọ ngắn hơn. Mình cũng vậy, thừa hưởng tính chăm chỉ cũng như tư duy “Làm Cho Nó Xong Luôn” từ bố, mình thường cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể công việc đang dang dở mà bỏ qua thực tế của cuộc sống rằng: việc không bao giờ hết, hết việc này sẽ có việc khác xuất hiện, hoặc mình sẽ nhìn thấy việc khác. Do vậy mình hay bị rơi vào tình trạng Kiệt Sức vì Cố Làm Cho Xong Việc. Ngoài làm cố, ăn cố cũng là hại chính mình như đã đề cập ở trên.
Nhớ hồi ở điểm lẻ làm gạch của trại giam Thanh Xuân, để làm được những viên gạch, toàn đội thường được chia ra và phân công công việc vào buổi sáng cho từng tù nhân theo các giai đoạn của công việc làm gạch như: làm máy đùn gạch và xếp gạch mới lên cáng phơi, phơi đảo gạch, làm than (thường công việc này được phân công cố định cho tù nhân được ưu ái vì nó nhẹ nhàng, thoải mái), gánh gạch lên lò đốt để nung đốt gạch, gánh gạch xuống khỏi lò sau khi nung đốt xong, … Trong số đó, việc gánh gạch lên lò là nặng nhọc nhất, việc gánh gạch xuống lò là bụi bặm và hại người nhất. Hai công việc này thường được các tù nhân né tránh, nhưng với những tù nhân khoẻ thì lại thích vì nó là công việc khoán độc lập cho mỗi người, không ảnh hưởng liên quan tới người khác, và người khoẻ thường làm xong sớm rồi về sớm. Hồi đó, khi gánh gạch ra lò, do làm việc với cường độ cao nên mồ hôi ra nhiều, nếu đeo khẩu trang thì mồ hôi ra ướt khẩu trang và khẩu trang sẽ dính vào hai lỗ mũi khi ướt khiến không thở được nên hầu như không ai đeo khẩu trang. Gánh gạch ra lò thì thường rất bụi do có xỉ than, các tù nhân trong đội thì thường gánh theo kiểu cướp gạch làm cho nhanh nên càng bụi hơn. Thường những hôm ra lò xong về sẽ hỉ ra những cục bụi lò gạch từ lỗ mũi, kể cả mấy ngày sau khi đã hết gạch trong lò. Gánh gạch ra vào lò cũng đều đòi hỏi sức lực rất nhiều. Khi ra lò thì phải nhanh, vừa dọn hết dựng than xong là các tù nhân ùa lên, chân thì đá gạt lớp xỉ ở trên, hai tay cầm hai viên gạch cào nhanh dựng gạch bên dưới cho chúng ngả ra cho dễ nhặt, sau đó là nhặt gạch ném vào hai quang pặp pặp cho đầy căng quang gánh rồi chạy ra cửa lò, chạy xuống cầu thang, rồi lại hai tay cầm gạch ném pặp pặp sắp gạch vào kiêu gạch. Hôm nào có xe công nông hay xe tải chờ sẵn lấy hàng thì chạy ù xuống, cúi người xuống và hai tay ấn hai quang là đổ luôn được hai quang gạch, tiếp đó quay người chạy lên lò cướp gạch tiếp. Những hôm ra lò như vậy, trừ những hôm cuối lò phải dọn lò, thường đội gánh – được gọi là Phi Đội Bay – sẽ gánh xong rất nhanh, 1 – 2 tiếng làm buổi sáng đã xong khoán cả ngày, nếu muốn thì có thể làm thêm để gối để dành cho các ngày sau. Những hôm gánh gạch vào lò thì vất vả hơn nhiều: gạch chưa nung nên nặng hơn, quãng đường gánh từ cáng gạch lên lò xa hơn, phải gánh lên dốc của cầu thang bắc từ dưới đất lên đỉnh lò – cái lò gạch to thì cầu thang bắc lên khá cao, có thể hình dung là bắc từ mặt đất đi lên trần tầng một (tầng trệt) của căn nhà có trần cao. Cái cầu thang này lại không được chắc chắn, nhiều khi chòng chành do kê không vững, khấp kha khấp khểnh do chắp vá – đôi khi gánh gạch lên thượng lò (khu vực đỉnh của lò gạch) khá khó nhọc vì vừa nặng vừa chòng chành, cầu thang lại khấp khểnh, làm mình nhớ đến câu thơ hồi đi học “dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm”. Hôm nào được mở cáng gạch ở gần lò cho gánh lên, nhất là cáng gạch khô, thì đám tù nhân bọn mình phải nói là cướp gạch và chạy chứ không phải là gánh gạch – không nhanh thằng khác cướp hết, lại phải đi xa. Trung bình mỗi gánh vào lò hồi đó sẽ là 30 viên gạch, gạch khô và cáng gần mà cần phải cướp thì người khoẻ sẽ gánh đầy quang, như mình thì cũng phải 40 viên hoặc hơn cho một gánh. Một viên gạch vào lò hồi đó nặng từ khoảng 2.5kg – 5kg, tùy theo độ khô ướt của gạch. Nhiều khi do thiếu gạch khô, gạch ướt cũng được đưa lên lò. Do gánh nặng nên bộ quang gánh và đòn gánh của bọn mình cũng đặc biệt: đòn gánh thì được gia cố thêm một đoạn đòn gánh khác táp ngược lại vào với nhau bằng dây thép để phần sống/cật của thanh tre được táp sẽ ở mặt trên cho nó có độ chịu lực cao hơn. Các quang gánh đều được buộc gia cố thêm bằng các sợi thép quấn vào, đặc biệt vùng đế, các chỗ nối, vùng trên mà tiếp xúc với đòn gánh. Giày thì chỉ có giày bộ đội với vải bạt, đế cao su mới chịu được. Các loại giày ba ta thì chỉ được vài ba hôm là rách hết. Công việc làm gạch nói chung sẽ vất vả hơn nhiều vào mùa hè do phải làm việc dưới ánh nắng giữa cánh đồng không có một bóng cây. Càng vất vả hơn với việc gánh gạch vào lò khi khoảng cách từ cáng gạch lên lò là xa. Do vậy, Phi Đội Bay – từ lóng chỉ nhóm gánh gạch – thường cố hoàn thành khoán sớm để về trước khi mặt trời lên cao, nắng gắt. Nhiều khi về nhà, ăn cơm uống rượu xong, hoặc ngủ một giấc rồi mới thấy nhóm khác về (hồi đó vẫn mua được rượu rẻ tiền từ dân xung quanh, cán bộ cũng để cho thoải mái với những tù nhân làm được việc). Các nhóm khác thì làm công nhật hoặc phải phụ thuộc vào tốc độ hay sự ổn định của máy đùn gạch. Nhóm máy thì làm theo khoán của cả nhóm, nhiều khi thằng làm thằng nhởn nhơ nên những người có sức khoẻ tốt thích đi gánh với khoán của riêng mình để không bị ảnh hưởng liên quan/khó chịu bởi những thằng nhởn nhơ đó. Nhóm gánh gạch thường làm việc dốc sức với cường độ cao nên ra mồ hôi rất nhiều, cứ vừa gánh vừa uống nước hứng từ vòi được mang ra đựng trong một cái xô to, chỉ cần gánh gạch được khoảng 30 phút là mồ hôi đã ướt đẫm từ đầu tới chân như người được dội nước (mùa đông có bớt hơn nhưng cũng ướt hết quần áo). Câu chuyện mà đang gánh gạch thì được gọi về do có người nhà đến thăm nuôi, người nhà nhìn thấy bảo “sao dội nước vào người làm gì?” khi nhìn thấy người đang ướt sũng là câu chuyện phổ biến đối với phi đội bay ngày đó. Hồi đó mình cậy sức thanh niên, đăng ký luôn với đội trưởng là anh khỏi phải phân công em, cố định luôn em ở phi đội bay. Trong đời mình, thời kỳ sung sức nhất chính là ở thời điểm đó. Người ĐEN như HÒN THAN và CHẮC như CỤC SẮT. Mùa hè năm 2004, khi mình chỉ còn mấy tháng nữa là mãn hạn tù, mùa hè của giải bóng đá Euro, mình đã cậy sức thanh niên mà khai thác cơ thể quá triệt để: ngày thì gánh gạch, đêm xem bóng đá không thiéu một trận. Sau đó khoảng hai tháng, mình đã khạc ra máu và gia đình phải đến xin xỏ quản giáo để được đi viện khám và được xác định bị Lao Phổi. Căn bệnh này dù sau có được chữa khỏi nhưng di chứng ảnh hưởng xấu của nó đối với sức khoẻ toàn diện của phần đời còn lại của mình thì là quá rõ rệt. Hồi mới ra tù người đang đẹp, tiêm kháng sinh chữa lao phổi được 1 – 2 tháng thì da mình xạm lại, mụn mọc đầy mặt. Hàng xóm thì e dè “thằng này lại nghiện rồi”, lên chơi với mấy người dân ở điểm gánh gạch cũ thì họ bảo “Sơn ơi, mày ở tù còn đẹp hơn là về nhà”. Âu cũng là cái tội Không Biết Yêu Bản Thân Mình. Những tù nhân khôn thì họ cứ túc tắc, giả vờ người yếu để làm các công việc nhẹ, mình thì ngược lại. Mà nói cho cùng thì “khôn đâu đến trẻ, khoẻ đâu đến già”, mình hồi đó cũng chỉ là “Thằng Tù Đểu” – từ lóng chỉ những tù nhân bình thường, không có gì đặc biệt -, trẻ trâu chưa biết gì.
Rồi sau này, khi đi làm ở Sài Gòn, ông sếp biết khai thác nhân viên thấy mình chăm chỉ cũng giao đủ thứ việc. Có những lần mệt xin sếp về nghỉ buổi chiều, sếp bảo: việc đang bận quá, em về ngủ một giấc cho khoẻ rồi quay lên làm. Có những hôm ốm mệt nằm ở nhà mà điện thoại công việc gọi cho nằm không yên, cậu em sinh viên ở cùng phòng bảo mình: anh làm gì mà ốm nằm cũng không được yên vậy? Lần mình mổ cắt cuốn mũi ở bệnh viện tai mũi họng trung ương Sài Gòn, mới ngày hôm sau của ngày ra viện (đây là ngày mình được nghỉ hưởng chế độ bảo hiểm xã hội) sếp nhờ dẫn đối tác Malaysia sang đi công chuyện mất nửa ngày. Ngay sáng của ngày sau đó, máu mũi mình lại ộc ra và mình được cậu em học cùng đưa vào viện. Vào viện được khoảng 2 tiếng, bà chị học cùng và cũng được mình xin vào làm cùng công ty đến dí việc của sếp. Cả nể, lại nghĩ cho công ty đối tác: nếu mình không thông quan hàng kịp cho họ trước lễ thì tiền lưu kho lưu bãi cho hơn 10 kiện hàng to hơn cái tủ lạnh to ở kho sân bay không phải là nhỏ, nên mình một tay thì bịt mũi cho máu đỡ chảy ra (lúc này bác sĩ yêu cầu phải nằm) một tay đánh máy xử lý công việc cho họ. Vẫn là cái tội Không Biết Yêu Bản Thân Mình dẫn đến Cố Gắng Quá Mức.
Vẫn tính ham làm như vậy, sau này khi hai vợ chồng làm việc với nhau, mình toàn ngồi dính vào bàn máy tính, làm đến đêm. Công việc với cái máy tính thì không đòi hỏi nhiều sức lực thể chất, do vậy mình cứ gác chân lên bàn, tay thì rê chuột để đọc hoặc đánh máy cho đến khi vợ dạy xong thì lên đi ngủ, thậm chí nhiều khi vợ cứ ngủ trước, mình đang dở việc. Chính vì ngồi sai tư thế thời gian dài nên sau này mình bị thoái hoá đốt sống ngực và lưng. Ngồi máy tính tưởng chừng như không mệt, nhưng ngồi lâu mà không đứng dậy vận động thì nó bào mòn sức khỏe khá ghê gớm. Đặc biệt thời gian mình mày mò làm website, thường thức đêm. Hồi hai vợ chồng mới xây dựng công việc dạy dỗ ở nhà, mình cũng đang nung nấu ý định tự xây dựng trang web để quảng bá lớp học. Đi hội thảo, anh bạn ngồi cạnh cho mình từ khoá “WordPress”, thế là mình về mày mò nghiên cứu, sau đó tham gia vào nhóm WordPress Việt Nam trên Facebook để học và hỏi. Nói chuyện trong nhóm thế nào mà có cậu em nhận hỗ trơ giúp mình tuỳ chỉnh giao diện website cho được như ý mình, free luôn. Em chỉ có thể giúp vào tối và đêm, ngày đi làm. Vậy là hai anh em cứ hì hụi làm việc với nhau tới đêm muộn đợt đó và rồi website tienganhnganhoa.com ra đời được như mình muốn mà không mất tiền thuê hay mua thiết kế. Nhân đây mình cũng xin cảm ơn em trai đó rất nhiều. Sau này cũng vậy, vẫn thói quen vắt sức bản thân, mình nhiều lần vẫn cố làm việc và đưa bản thân vào trạng thái mệt mỏi, kiệt sức do Cố Gắng Quá Mức.
Thời gian bán hàng online và còn bán qua quảng cáo Facebook, mình cứ vừa lọ mọ tìm tòi nghiên cứu về sản phẩm, cách thức chạy quảng cáo sao cho hiệu quả, nơi mua hàng giá rẻ, …, vừa chát chít gọi điện lên đơn, vừa ship hàng. Có hôm vợ bảo “sao anh tự làm anh khổ thế?” khi thấy mình tranh thủ chợp mắt buổi trưa nhưng vẫn ôm cái máy tính và bật dậy mỗi khi có tiếng thông báo có người comment trên bài post quảng cáo qua một phần mềm trả phí. Bán hàng không ra đơn cũng khổ, sau này bán trên Shopee và Lazada ra đơn nhiều cũng khổ. Ngày thì loay hoay tư vấn khách, lên đơn, đóng gói, giao hàng, …, hồi đó ngoài đơn trên sàn còn có nhiều đơn mua của khách lẻ ở các tỉnh nữa, nhiều tối có khách tỉnh tranh thủ đến lấy hàng thì lại phải làm việc với họ, sau đó tính toán các việc đặt mua hàng sao cho hàng về đủ số lượng mình đã tính, đúng thời điểm mình cần, … Ngoài ra còn phải nghiên cứu vì sao cùng một mặt hàng mà người ta bán được, mình bán kém, làm sao giữ được vị thế bán tốt của mặt hàng đang bán chạy của mình trên sàn, … Ngày thì mệt mà nhiều khi đêm ngủ thì mọi thứ về công việc nó cứ hiển hiện lòng vòng trong đầu. Nói chung là bán được hàng cũng vẫn bị kiệt sức và cũng chỉ tại mình Không Biết Yêu Bản Thân Mình dẫn đến CỐ GẮNG QUÁ MỨC.
Và rồi lần này, Cố Gắng Quá Mức làm mình CHẾT HỤT. Đọc trong sách thấy nghiên cứu của người Đức về Phép Ăn Khô từ 1 cho đến 10 ngày, thế là mình CỐ CHO TỚI 10 NGÀY KHÔNG ĂN KHÔNG UỐNG. Nếu mình dừng lại ở ngày thứ 5, thứ 7 – khi đó mình ngậm nước trong mồm thấy mát và chỉ muốn uống đầy bụng nước vào – và uống nước lại mà KHÔNG CỐ CHO ĐƯỢC 10 NGÀY thì mình đã không bị rơi vào tình cảnh Thập Từ Nhất Sinh như vừa rồi.
Quả đúng là: DỐT + NHIỆT TÌNH = PHÁ HOẠI
Do vậy, mình cần Rèn bản thân mình, LÀM GÌ THÌ CŨNG CHỈ TỚI MỨC 7 – 8/10 SỨC LỰC HAY KHẢ NĂNG CỦA MÌNH. ĂN CŨNG VẬY, 7 – 8/10 CÁI DẠ DÀY của mình thôi.



VIII. Tiếp theo, mình sẽ ĐI VỀ ĐÂU?

Với biến cố tự mình đưa mình vào tình thế Thập Tử Nhất Sinh vừa rồi, cùng những trải nghiệm, những bài học, và tư duy như trình bầy ở trên, câu hỏi bây giờ là Tiếp Theo Mình Sẽ ĐI VỀ ĐÂU?


Với quá nhiều Tình Yêu, Tình Thương, và Tình Cảm chân tình mà mình nhận được từ người thân, họ hàng, bạn bè, và cả loài vật – cô cún Golden nhà mình -, mình không nghĩ mình là người Nghèo nữa – “nghèo Nhân nghèo Nghĩa thì lo, Nghèo Tiền Nghèo Bạc chẳng cho là Nghèo”. Do không Nghèo nên mình không nên lao vào Vòng Xoáy Cuộc Đời mà bon chen, tranh cướp tiền của, công danh làm gì.


Tới đây mình sẽ Sống Chậm Lại theo đúng nghĩa của nó, có nghĩa là sẽ không theo đuổi việc kiếm nhiều tiền hay công danh, mình sẽ dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc bản thân và gia đình. Để chăm sóc bản thân tốt hơn, cho các con có tuổi thơ thanh bình và nhiều kỷ niệm hơn, mình cho rằng mình cần sống gần gũi với thiên nhiên thay vì sống ở môi trường đô thị. Do vậy, mình nghĩ rằng trước mắt, ở tương lai gần, mình sẽ VỀ QUÊ sinh sống.

Quê nội mình ở một vùng nông thôn quê lúa Thái Bình, nơi mà mình có nhiều ký ức tuổi thơ đẹp đẽ. Nơi mà ngày mình còn nhỏ, cả xóm hầu hết chỉ có nhà mái ngói với các gian bếp được dựng bằng các tấm vách bùn trộn rơm với khung xương bằng tre, mái thì được lợp rơm, rạ. Khi đun nấu, thường bằng bếp rơm và nhà nào cũng có đụn rơm to, khói bay lên len lỏi qua các khe trên mái bếp. Mình rất thích nhìn cảnh đó, đặc biệt vào những ngày mưa phùn, khói bay ra gặp những hạt mưa nhỏ thì lại như muốn trùng xuống phủ lên toàn bộ mái bếp. Hồi bé, mình hay dúi khoai tây – khoai tây hồi đó hay được rải dưới gầm giường – vào đống tro bếp rơm, đi chơi một lúc là về lấy que khều ra rồi bóc ăn, nóng hổi bốc khói và rất ngon. Cơm nấu bằng bếp rơm và nồi gang. Nồi cơm sau khi sôi và cạn nước sẽ được vùi vào trong đống tro vừa đốt để chín dần, do vậy thường có chút tro dính vào mặt trên nồi cơm khi mở vung ra. Ngày đó mình rất thích ăn cháy cơm nấu như vậy, mà nồi cơm vùi kín trong tro nóng nên có cháy cơm quanh nồi. Cháy cơm nóng ăn với thịt mỡ là món yêu thích của mình hồi đó. Ngày hè, buổi tối mấy bà cháu thường ăn cơm ở ngoài sân cho mát và cũng để có ánh sáng của trăng sao, vẫn hơn của đèn dầu ở trong nhà. Ăn xong, nằm ngắm nhìn trăng sao trên bầu trời, biết được đâu là ông Thần Nông, thỉnh thoảng thấy sao xẹt, thỉnh thoảng có các đốm sáng đi từ từ trên bầu trời mà đoán đó là vệ tinh. Trẻ em bây giờ, kể cả ở nông thôn, chắc ít đứa biết được chòm sao Thần Nông như thế nào. Ở thành phố thì khỏi nói, các tòa nhà cao tầng đã che hết bầu trời, có thấy bầu trời thì ánh đèn sáng trưng cũng làm lu mờ ánh trăng sao rồi. Sân nhà, vào ngày mùa sẽ được rải rạ hoặc thóc ra phơi, góc sân có một cục đá hình trục để kéo lên rơm cho rụng thóc ra. Ngày nhỏ, bà nội hay đội cái thúng mang trà xanh ra chợ bán. Mình ở nhà, chơi ở ngõ chờ bà về thì lục góc thúng kiếm miếng bỏng đường bà mua cho. Có những lần mình cũng ra đồng để phụ bà nội và cô gặt và chở lúa về. Mình thích nhất là những buổi sáng ngày tết, từ lúc mơ màng chưa tỉnh là những tiếng đài phát thanh của xã – đài phát thanh xã thường được phát rất sớm, nó ồm ồm và vang vang và đã trở thành nét đặc trưng của quê nhà trong ký ức tuổi thơ của mình -, là tiếng nói chuyện của các bác các chú ngồi uống nước trà xanh hay đang nấu nướng, là tiếng nói chuyện của các bác các cô khi đang hái trà xanh trong vườn, là cảnh tượng buổi sáng sớm tinh khôi với sương mù hoặc mưa phùn nhẹ cùng với tiếng chim hót và làn khói len lỏi qua mái bếp rạ. Ngủ dậy thì ra sân nhặt pháo xịt (hồi đó chưa cấm đốt pháo) rồi đốt, hồi đó hay có cảnh trẻ con tay cầm một que hương đang cháy, tay còn lại châm pháo rồi ném – ĐOÀNG 😊 . Ôi nhiều lắm những ký ức đẹp đẽ của mình với ngôi nhà ở quê hương Thái Bình.


Hiện tại nhà cửa vườn tược ở quê không có ai ở. Mình sẽ về đó, chí ít là xin các cô bác một góc vườn rồi từ từ dựng lên một căn nhà để ở. Như vậy, mình cũng đỡ đi gánh nặng kiếm tiền mua đất để xây nhà – thời buổi này giá đất ở đâu cũng ngày một tăng cao, khi mình có 500tr thì giá đất là 1.5 tỉ – 2 tỉ, khi mình có 1.5 tỉ thì giá đất lại lên 5 -7 tỉ, cứ tăng lên theo thời gian như vậy nên ước mơ mua được đất rồi làm nhà là khá khó khăn – đỡ đi một động cơ thúc đẩy lao vào Vòng Xoáy Cuộc Đời để kiếm tiền.


Tương lai ở sống ở quê, hàng ngày mình sẽ dành thời gian với thiên nhiên, trồng cây trong vườn cho khỏe người. Ở nhà mà không mải mê tìm cách kiếm tiền thì mình sẽ có thời gian giúp đỡ việc cho vợ để vợ mình có được chút thời gian nghỉ ngơi sau những giờ dạy dỗ trên trường và ở nhà, có thời gian kèm con học hành. Ngoài ra, mình sẽ dành một khoảng thời gian nhất định để tiếp tục Cống Hiến Miễn Phí trên website chính thức của nhà mình ielts-nganhoa.com. Mình lại tiếp tục xây dựng ước mơ có một trang web hoàn chỉnh mà nó có thể giúp đỡ được những người nghèo ham học, những em bé ở vùng sâu vùng xa không có điều kiện tiếp cận các lớp học chất lượng trên thành phố có được một nguồn học tập tiếng Anh đáng tin cậy.

Mình bắt đầu lại cuộc sống giống như trong một bài hát của ca sĩ Chế Linh mà hồi thanh niên mình hay nghe:

“Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mới năm nao
Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu
Với cây đa, khóm trúc, hàng cau
Với con đê có chiếc cầu tre
Đã bao năm vắng chân anh
Nên trở thành hoang phế rong rêu


Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
Với miếng cau, với miếng trầu, ta làm lại từ đầu


Chuông chùa làng xa chiều lại vang
Bếp ai lên khói ấm tình thương
Bát cơm rau thắm mối tình quê
Có con trâu, có nương rau
THIÊN ĐƯỜNG NÀY MƠ ƯỚC BAO LÂU”



IX. Các link tài liệu và dẫn chứng được nêu trong bài:

LInk download bài viết này/sách “Bỏ Ăn – Ngẫm Đời” định dạng PDF
https://url-shortener.me/8H4I

Link download sách “Tuyệt Thực Đi Về Đâu” có bổ sung thêm chia sẻ trải nghiệm và kinh nghiệm của mình
https://url-shortener.me/8H9R


Nhật ký Nhịn Ăn Tuyệt Thực 27.5 ngày mà mình viết mỗi ngày trong thời gian Nhịn Ăn
https://url-shortener.me/8H3J

Nhịn Ăn ngày thứ 17 và đi bộ từ núi Măng Đen về Tp. Kontum – 52km:
https://url-shortener.me/8FPA


Kỷ lục dừng ăn 45 ngày
https://url-shortener.me/8FPC


Nguyên Tắc để thành công của Ray DaLio
https://www.youtube.com/watch?v=UB6GLBi_dBs


Chia sẻ uống nước Cốt Chanh Liều Cao khi bụng rỗng vào buổi sáng chữa khỏi các bệnh liên quan đến dạ dày và trào ngược của em Điễn
https://youtu.be/2KlLRt6TQ-c


Bộ Video: Nhật ký Nhịn Ăn Tuyệt Thực Chữa Lành 27.5 ngày, Suýt Chết – Đỗ Anh Sơn
https://url-shortener.me/8FPF


Hướng dẫn Thụt Tháo Đại Tràng bằng bộ dụng cụ

https://url-shortener.me/8H4T



Leave a Reply

KHAI GIẢNG CÁC LỚP THÁNG 9

Ielts – Ngân Hoa Facebook

Chat trực tiếp Ms.Ngân Hoa qua Fb (click ảnh)

Categories

KHAI GIẢNG LỚP IELTS

HỌC ONLINE VỚI Ms. NGÂN HOA